Đường Nhiễm đợi thật lâu thật lâu, phía sau một chút động tĩnh cũng chưa vang lên.
Cô rốt cuộc phát hiện có điểm khác thường, khó hiểu mà hơi nghiêng mặt, nhẹ giọng gọi:
"Lạc Lạc?"
"......"
Lý trí và năng lực trả lời của Lạc Trạm bị vết bớt nho nhỏ kia nổ thành đám mây, khi Đường Nhiễm kêu tiếng thứ ba thì rốt cuộc thân thể mới quay trở lại một chút.
Anh nhắm mắt, đem vô số suy nghĩ hỗn loạn nháy mắt nảy lên trong đầu toàn bộ đè ép xuống. Giờ khắc này Lạc Trạm chỉ có thể coi mình là cái người máy, không tự hỏi không phán đoán, vận hành theo "Trình tự chip".
Bằng không anh không biết chính mình sẽ nói ra lời gì không thể vãn hồi, lại sẽ làm ra việc gì khiến anh hối hận.
Gian nan kéo khóa lên.
"Được rồi, thưa chủ nhân."
Thanh âm máy móc lui ra phía sau hai bước, tự động rời khỏi phòng.
"......"
Đường Nhiễm có điểm ngoài ý muốn "người máy" hoàn thành mệnh lệnh sẽ tự rời đi.
Cô khó hiểu mà nghiêng người, dựng lỗ tai, nhưng quả thực chỉ nghe được tiếng bước chân theo lối đi càng ngày càng xa.
Đường Nhiễm mờ mịt mà quay lại, một bên sờ soạng điều chỉnh đai bên hông, một bên nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nguyên lai mô-đun công năng phục vụ tại nhà của ' Lạc Lạc ' , hoàn thành mệnh lệnh còn sẽ tự động trở lại vị trí cũ sao?"
Mà lúc này, Lạc Trạm ngừng ở bên bàn vuông ở phòng khách Thiên trạch.
Tay rũ bên người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-khoc-biet-khoc/1592836/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.