Nghe xong đáp án, Đường Nhiễm mờ mịt mà ngừng trong chốc lát, cô ngẩng mặt: "Nhất định phải chờ đến thành niên mới có thể mở ra sao?"
"Ừm."
"Vì sao?"
"Bởi vì," Lạc Trạm không tiếng động bật cười, "Thiếu nhi không nên."
"......" Cô nhấp nhấp miệng, nhịn xuống bất mãn, cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta còn có hai năm nữa sẽ thành niên, mới không phải thiếu nhi."
Lạc Trạm rũ mắt, ngăn chặn ý cười đáy mắt: "Vậy cũng phải chờ hai năm sau, chủ nhân."
Đường Nhiễm rối rắm trong chốc lát, cuối cùng cũng không có biện pháp, chỉ đành gật gật đầu: "Được rồi. Chờ đến lúc đó, Lạc Lạc phải nhớ đến nói cho ta."
Đại khái là lương tâm thức tỉnh, lời này của Đường Nhiễm làm Lạc Trạm khó được chột dạ, ánh mắt anh rơi xuống chỗ khác, buồn hai giây mới lên tiếng:
"...... Vâng."
Tâm tư cô xoay chuyển, thực mau liền cũng không giải thích nghi hoặc rối rắm mà bỏ qua. Cô ngẩng mặt hướng tới người máy: "Lạc Lạc, thí nghiệm còn có vấn đề khác không?"
"Có."
"Vậy ngươi tiếp tục hỏi đi."
Nhìn cô bé trước mặt, ánh mắt Lạc Trạm hòa hoãn xuống: "Vấn đề thứ ba là, cô muốn cùng người mình thích đi chỗ nào?"
"Muốn đi nơi nào a......" Đường Nhiễm nhẹ giọng lặp lại, "Với ta mà nói, đi nơi nào cũng đều giống nhau."
Lạc Trạm nhăn mi lại.
Đường Nhiễm không trầm mặc lâu, thực mau liền một lần nữa đề cao ngữ điệu, khóe mắt nhẹ cong xuống: "Nhưng nếu về sau đôi mắt có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-khoc-biet-khoc/1592884/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.