Khuynh Hy nằm trên giường, sắc mặt đờ đẫn, yếu ớt lên tiếng:
- Anh, em...
Khuynh Thần đã luôn cảm thấy trong lòng tràn ngập bất an.
Nhưng hắn vẫn luôn không tin.
Nhưng hiện tại nhìn biểu tình của em gái mình, trong lòng đương nhiên hiểu điều bản thân lo sợ nhất đã xảy ra.
Khuynh Thần cắn chặt môi, tay nắm chặt đến mức chảy máu.
Trong lòng đang không ngừng nổi bão.
Em gái hắn, người hắn yêu thương nhất, người thân duy nhất còn lại của hân.
Vậy mà hắn lại không thể bảo vệ.
Khuynh Hy nhìn anh trai biểu tình không tốt, trong lòng càng khó chịu hơn.
Cô thu người lại, mệt mỏi thì thào:
- Anh, em sẽ hủy Tinh gia.
Khuynh Thần nghe câu nói này hơi ngạc nhiên.
Nhưng rất nhanh liền mỉm cười, trong lòng có chút xấu hổ.
Em gái hắn còn nghĩ được như vậy, mà người anh trai như bản thân lại để tức giận lu mờ lí trí.
Rõ ràng bản thân hiện tại là chỗ dựa duy nhất cho em gái, mà lại ngu ngốc đứng đó tự trách.
Khuynh Thần bước lại ôm Khuynh Hy vào ngực.
Tay phải đặt lên đầu cô trấn an.
- Ổn thôi.
Có anh ở đây với em.
Em muốn thế nào liền thế đấy.
Mà thời khắc Khuynh Hy nói muốn hủy Tinh gia, trong lời nói không oán, không trách, không hận, không đau, mà vô cảm.
Khuynh Thần nghe ra chứ.
Em gái hắn, hắn hiểu chứ.
Nhưng mà thà Khuynh Hy cứ như vậy, có thứ muốn làm còn hơn là ngồi ngây ngốc, khóc lóc, ủ rũ.
Khuynh Hy dựa vào người anh, trong lòng từng đợt sóng yên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-khoc-minh-khong-phai-nu-chinh/2028151/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.