Dương Bạch Hoa do dự một lúc lâu: “Anh Lâu?” 
“Là tôi. Anh Dương, tiến vào ngồi chơi một chút nhé?” 
061 không biết rõ tướng mạo của mình như thế nào nên đương nhiên không có phản ứng gì, nhưng vẻ thản nhiên này rơi vào mắt của Dương Bạch Hoa lại có cảm giác rất vi diệu. 
…Dường như anh ta đã sớm biết sự tồn tại của mình, căn bản không cảm thấy ngạc nhiên với vẻ ngoài tương tự của cả hai. 
Nhưng Dương Bạch Hoa lại không biết gì về người trước mặt. 
Dương Bạch Hoa vốn không muốn ở lại nhưng vì khuôn mặt này mà anh ta không thể không ở lại. 
061 mời Dương Bạch Hoa vào trong nhà, chào hỏi: “Tiểu Nguyên đi ra ngoài rồi, anh ở đây chờ một chút đi.” 
“Tôi có việc, ngồi tạm một lát rồi đi ngay.” 
“Anh bận à?…Uống rượu hay là trà?” 
“Nước lọc là được.” 
061 mỉm cười: “Đây không phải đạo đãi khách. Thôi thì uống trà đi.” 
Trong nhà có một bộ trà cụ nghệ thuật, là Trình Tiệm mua về, bởi vì thao tác quá phiền phức nên đại khái chỉ dùng quá vài lần liền bị Trình Tiệm đem bỏ xó. 
061 lấy ra bộ trà cụ, lại lấy một hộp trà Phượng Hoàng Đơn Tùng thượng phẩm, nhóm lửa, đun nước, động tác nhẹ nhàng chậm rãi lại tao nhã, lộ ra sự ung dung điềm tĩnh hiếm thấy. 
Anh đã đi qua trăm thế giới, đóng kịch một chút cũng không thành vấn đề. 
061 hỏi: “Anh tìm tiểu Nguyên có việc sao?” 
Dương Bạch Hoa bừng tỉnh: “Hả?” 
Người trước mắt thật sự tương tự như mình, nhưng mà tất cả lại hơn mình một 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-kiem-ban-trai-trong-thung-rac/271282/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.