Giọng của Cam Úc có chút khan: “Chẳng phải tôi đã nói cậu chờ ở cửa sao? Tại sao lại chạy vào?”
Trì Tiểu Trì hỏi ngược lại: “Chẳng phải tôi đã nói bên trong chỉ còn một đứa, tại sao anh không chạy đi?”
Cam Úc nói: “Tôi không yên tâm.”
Trì Tiểu Trì sử dụng cùng đáp án với anh: “Tôi cũng không yên tâm vì bọn nhỏ.”
Cam Úc chuẩn xác vạch trần Trì Tiểu Trì đang đánh trống lãng: “Tôi không yên tâm chính là cậu.”
Trì Tiểu Trì xoa xoa bụi dính nơi khóe mắt, thản nhiên nói: “Cám ơn.”
Cậu rất lễ phép mà từ chối lời bày tỏ của Cam Úc.
Trì Tiểu Trì biết Cam Úc đối với mình không bình thường.
Cam Úc cũng không tệ lắm, nếu như ở thế giới cũ gặp được Cam Úc thì có lẽ bọn họ có thể làm bạn bè.
Nhưng đây là thân thể của Tống Thuần Dương, Trì Tiểu Trì chỉ có thể phát triển quan hệ xã giao trong phạm vi hợp lý với Cam Úc mà thôi.
Cậu mỉm cười với Cam Úc, cũng lùi về sau một bước, khách khí mời anh đứng bên ngoài cửa sổ trước, chờ ráp trải giường được thả xuống.
Cam Úc cũng hiểu rõ tâm tư của cậu, không thể làm gì khác hơn là cười khổ.
Anh biết mình phải kiềm chế, nhưng Trì Tiểu Trì thật sự quá đặc biệt, khiến mọi người đều muốn ở bên cạnh cậu, nghĩ tất cả biện pháp đối xử tốt với cậu.
Xem ra ở thế giới sau mình phải nghĩ cách để tự mình tiết chế một chút.
Nhưng ngay lúc này, biến cố chợt xảy ra.
Trần nhà nơi Trì Tiểu Trì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-kiem-ban-trai-trong-thung-rac/271988/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.