Khi Chử Tử Lăng bị bí mật áp giải đến lều trại, bộ dạng thảm thiết kia khiến Thời Kinh Hồng cũng kinh ngạc.
Trên mặt đan xen vết bầm tím, một bên mắt bị sưng vù, một vết roi kéo dài từ trước mắt đến khóe miệng, có thể thấy được chỉ thiếu chút nữa vết roi đã quất luôn tròng mắt của hắn ra ngoài.
Nghiêm Nguyên Chiêu, Nghiêm Nguyên Hành đều ở trong lều chính.
Sau khi Trì Tiểu Trì rời đi, Nghiêm Nguyên Chiêu vốn định gọi ngựa tới đi cùng nhưng Nghiêm Nguyên Hành kéo hắn lại: “Lục Hoàng huynh, theo đệ vào trong lều chính để gặp Thời tướng quân.”
Nghiêm Nguyên Chiêu vội la lên: “Nếu Đình Vân nghĩ sai trái, chạy đi thả Chử Tử Lăng…”
Nghiêm Nguyên Hành đáp: “Trong lòng Đình Vân hiểu rõ.”
Bây giờ thấy tình cảnh thê thảm của Chử Tử Lăng, Nghiêm Nguyên Chiêu mới an tâm.
Cũng may Đình Vân không làm chuyện điên rồ.
Mà Nghiêm Nguyên Hành lại cau mày.
Hắn ở bên cạnh nhìn vẻ mặt quá mức bình tĩnh của Thời Đình Vân, cùng với lòng bàn tay ứa vết máu do nắm chặt roi, hắn cảm thấy thật đau lòng.
Đặc sứ Nam Cương họ Khang tên Dương, là nhân sĩ Miêu tộc, ăn mặc rất văn sĩ, tuổi còn trẻ đã đeo một cặp kính thủy tinh, tướng mạo và tài ăn nói đều rất phi phàm.
Y nhàn nhạt liếc mắt nhìn Chử Tử Lăng bị đánh thành bộ dạng như chó, trấn tĩnh quay đầu, nói tiếng Hán vô cùng lưu loát: “Nhị vị Hoàng tử, Thời tướng quân, các vị đều đã xem qua thư của Thiết Mộc Nhĩ tướng quân, vấn đề đàm phán vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-kiem-ban-trai-trong-thung-rac/272795/chuong-206-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.