Phù Ly từ nhỏ đã không phải là yêu tu gan lớn, lúc năm trăm tuổi bị Phì Di dọa, cậu liền sinh ra cảm giác bài xích với những sinh vật không lông.
Cậu sợ chết, sợ chia lìa, sợ tử vong.
Sau khi bản thân cậu biết được thân phận thực sự của các trưởng bối núi Vụ Ảnh, cậu càng cho rằng bản thân mình là thụy thú, là loại thụy thú rất lợi hại.
Nhưng mà máu tim bắn lên mặt cậu, Bạch Trạch trưởng lão gần như đốt cháy toàn bộ ánh sáng điềm lành của sinh mệnh, làm cho cậu thanh tỉnh lại. Cậu không phải thụy thú, mà là hung thú, có thể mang tới hủy diệt, là yêu hoàng tồn tại trong truyền thuyết.
Cậu không muốn chết, cậu muốn sống, cậu muốn tổ chức đại lễ kết đạo với Trang Khanh, mặc lên hỉ phục đẹp nhất, hoa lệ nhất, để cho tất cả tu chân giả của tu chân giới này đều đố kị với cậu.
Nhưng mà nếu như cậu không chết, người chết chính là hàng vạn sinh linh, còn có cả Bạch Trạch trưởng lão và chị Trục Nguyệt, thậm chí còn cả Trang Tiểu Long….
Thời điểm đẩy Trang Khanh ra, Phù Ly cảm thấy bản thân mình nhất định vô cùng đẹp trai, giống như đại anh hùng lựa chọn hi sinh vì thế giới trong phim.
Hống sinh ra vì thất tình lục dục ở thế gian, có lẽ cũng muốn chết vì thất tình lục dục ở thế gian.
Cậu muốn nói với Trang Khanh, nguyên hình lần này của cậu nhất định vô cùng uy vũ hùng tráng, lần này khi cậu biến thành nguyên hình, lông không phải màu đỏ, mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-ky-thi-giong-loai/2513592/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.