Thời gian nằm viện tương đối tẻ nhạt, bởi vì thân phận của bọn họ khá đặc biệt, nên đối với toàn bộ nhân viên y tế ở tầng mà bọn họ nằm có yêu cầu hơi cao: Không chụp ảnh, cũng không lên mạng tán gẫu với người khác, yêu cầu rèn luyện nghề nghiệp hàng ngày cao hơn.
“Tại sao anh lại đan áo lông?” Bạch Thần thực sự tẻ nhạt, cậu là người rất thích đi ra ngoài dạo chơi, nằm viện ngày thứ năm, chơi game xem ti vi đã không còn thỏa mãn cậu được nữa, hiện tại thú tiêu khiển của cậu là nhìn ảnh đế đan áo lông, đồng thời thỉnh thoảng chụp trộm một tấm, tuy vậy bởi vì chân của người nào đó bị thương, nên chẳng thèm tính toán loại chuyện chụp trộm nhỏ này.
“Mùa đông này sẽ khá lạnh, anh đây nghĩ…” Liên Dực ngẩng đầu lên nhìn Bạch Thần một cái, mỗi lần nhìn anh đan áo lông đều phải chui vào ổ của anh, ăn khoai chiên còn vứt luôn trên giường, “Tự đan một cái cho mình!”
“Vậy anh cũng đan một cái cho tôi đi, vóc người của tôi với anh đều không khác nhau lắm, giống của anh là được!” Bạch Thần trưng ra vẻ mặt mong đợi nói.
“Cậu cho rằng đan áo lông cũng giống như đan khăn quàng cổ à, làm như mấy ngày là xong một cái ấy?” Nếu không phải chân của Liên Dực bị thương, anh đã sớm đạp tên này xuống giường, “Lại nói, cậu còn muốn nằm ké giường của anh tới khi nào, lát nữa y tá sẽ đến truyền nước biển đấy?”
“Vậy anh đồng ý đan cho tôi một cái áo lông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-la-bon-ho-bat-hoa/892221/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.