Kelvin, Ken và Mary cũng lấy xe đi tìm Emily luôn, còn Jenny, Jun và Lily ở nhà chờ tin từ mấy người kia. Chờ...Chờ...Chờ và tiếp tục chờ nhưng không có tin gì hết. Jenny cứ đi đi lại lại trong nhà, đứng ngồi không yên. Còn Jun và Lily giả vờ lo lắng thôi chứ thật sự đang vui lắm chẳng qua không thể ăn mừng ở đây được thôi. Đến 12 giờ trưa 4 người đó mới về(Kelvin, Ken, Mary, Henry).- Anh Kelvin, có tìm thấy Emily không?_Jenny chạy ra lo lắng hỏi
Kelvin lắc đầu mệt mỏi. Kelvin đã đi rất rất nhiều nơi mà Emily có thể đến rồi nhưng chẳng thấy Emily đâu. Lo cho Emily mà Jenny quên mất Henry. Nhìn Henry bây giờ không thể nào tệ hơn nữa, dáng vẻ mệt mỏi, bơ phờ, khuôn mặ̣t đờ đẫn như xác không hồn. Henry chỉ nhớ tối hôm qua đưa Lily lên phòng rồi uống trà gừng của Jun pha, sau đó thế nào thì không nhớ nổi nữa. Henry muốn lắm, muốn nói với Emily rằng tất cả chỉ là hiểu lầm, Henry muốn giải thích với Emily. Nhưng giờ Emily đang ở đâu Henry còn không biết thì giải thích gì chứ. Nếu Emily chịu nghe và tin lời giải thích của Henry thì Henry vui lắm. Nhưng Henry cũng không hy vọng Emily như vậy vì Henry biết chuyện hiểu lầm này làm Emily bị tổn thường rất nhiều. Ừ thì có thể Henry là người bị hại nhưng dù sao Henry cũng là người có lỗi với Kelvin vì đã không giữ lời hứa. Thôi thì Henry chẳng hy vọng mọi người hiểu Henry đâu, Henry chỉ cầu nguyện cho Emily bình an quay trở về thôi.
-
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-lam-osin-nua-lam-nguoi-yeu-anh-di/356193/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.