Đầu óc Thẩm Trĩ Tử không mấy tỉnh táo.
Máy bay bị gió lớn quật gãy thiết bị lái tự động, khi nó lao nhanh xuống, trong một thoáng hoảng hốt, cô dường như đã mơ về thời niên thiếu xa xôi.
Khi đó ánh mặt trời luôn rạng rỡ, cây cối bên ngoài cửa sổ lúc nào cũng vươn cao về phía mặt trời. Từng vệt sáng từ tàng cây chiếu xuống, hương hoa ngào ngạt bốn mùa, ngay cả nụ cười của thiếu niên cũng đẹp hơn cảnh vật xung quanh.
Cũng không biết là lần thứ mấy, sau khi tan học, cô bị chặn lại sau cánh cửa lớp học.
Khi đó cô và anh đã làm tốt kế hoạch thi đại học, hết thảy đều tươi sáng mà khả quan, giống như chỉ cần nắm tay nhau, là có thể đi tới cùng trời cuối đất.
Thiếu niên thân hình cao lớn, cái bóng từng chút nuốt lấy cô, hơi thở lạnh lẽo, thanh tuyến khàn thấp, cười như có như không ——
“Nào, tôi đã cúi đầu rồi, em cưỡng hôn tôi đi.”
Thẩm Trĩ Tử lấy tay áo che miệng, liều mạng chớp mắt lùi về sau.
Cô là vua mạnh miệng.
Mặc dù ngày nào cũng lải nhải đòi cưỡng hôn anh, nhưng đến khi anh áp sát lại gần, cô lại run rẩy, không dám hôn thật.
Sợ châm lửa, lại liều mạng thả thính.
Cho nên đến tận khi thi đại học kết thúc, cô cũng chưa hôn được lần thứ hai.
Anh vẫn luôn ở bên cạnh, cô cũng không cảm thấy đáng tiếc.
Giống như nghĩ người vẫn ở đây, ngày tháng còn dài, muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-luon-nho-thuong-em/1689200/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.