Ta biết Ngụy Giác là Trưởng tử, nhưng lần đầu tiên biết ông ngoài anh em họ còn có anh em ruột.
Người này đứng hàng thứ ba, tên Khang, là đệ đệ khác mẹ với Ngụy Giác. Khi ông còn bé, tổ phụ Ngụy Giác làm chủ, cho Ngụy Khang làm con thừa tự của một vị thúc bá không có con trai. Theo lời Châu thị, Ngụy Khang tính tình quái đản, ham ăn biếng làm, đã từng trở mặt với Ngụy Giác. Mà sau khi Ngụy Giác khởi sự, toàn bộ huynh đệ Ngụy thị đều theo Ngụy Giác, chỉ có Ngụy Khang vẫn ở lại Lũng Tây.
Buổi tối, trong nhà vì cho chúng ta đón gió tẩy trần, tề tựu dùng bữa. Nhưng đang trong lúc tang kỳ, cơm canh thanh đạm, không có món mặn, hơn nữa con cháu lại thiếu mất hai người, mọi người có vẻ buồn bã hơn.
Ngụy Giác đau đầu, sau khi ăn xong, phất tay cho mọi người về nghỉ. Ta và Ngụy Đàm về viện, xuyên qua một chỗ hành lang gấp khúc, phía góc quẹo bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, nhìn lại, ta giật mình, là Nhâm cơ.
Nhìn thấy chúng ta, nàng ngạc nhiên, vội vàng hành lễ: “Bái kiến Đại công tử, thiếu phu nhân.”
Ta ung dung, liếc về phía Ngụy Đàm. Chàng nhìn Nhâm cơ, thần sắc bình tĩnh.
“Ừ.” Chàng đáp.
“Nhâm cơ đi nơi nào?” Ta mỉm cười, hòa khí nói.
Nhâm cơ bộ dạng phục tùng, nhẹ nhàng nói: “Người chăm lo hương khói trong Phật đường không đủ, thiếp đang đến chỗ quản sự đăng ký.”
“Ra vậy.” Ta gật đầu, ánh mắt đánh giá nàng, lâu không gặp, Nhâm cơ ngoại trừ ăn mặc đơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-ngu-thu-nien/1038838/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.