Ta không biết Nghê Dung bị bắt thế nào, chỉ nghe được đại khái lúc bọn Chu thị bàn tán.
Kể từ khi Ngụy Giác bị cảm, hàng ngày dùng cơm dùng thuốc, đều do Nghê Dung chuẩn bị, Ngụy Giác thích ăn thịt dê, trong phủ còn nuôi cả dê. Chuyện phát sinh hôm đó, gia nhân lấy bã thuốc cho vào chuồng dê, dê ăn xong, miệng sùi bọt mép, cả người co quắp mà chết.
Gia nhân kinh hãi, vội vàng bẩm báo chuyện này cho chủ nhân, Ngụy Giác đang chuẩn bị uống thuốc, may mắn nhặt về được một mạng.
Nghê Dung bị bắt ngay lập tức, nhưng hắn một mực khẳng định có người hãm hại, không chịu thừa nhận.
Ngụy Giác giận dữ, nhốt Nghê Dung vào ngục, nghiêm hình tra khảo, nhưng hắn vẫn khăng khăng mình trong sạch.
“Có lẽ Nghê Dung thật sự trong sạch.” Mao thị nói, “Mấy ngày hôm nay không tra ra được chuyện gì. Thuốc của Thừa tướng do Nghê Dung chuẩn bị, nhưng lúc sắc thuốc không phải một mình hắn, độc kia có lẽ do người khác bỏ vào.”
“Vậy cũng khó nói, cũng có thể là Nghê Dung. Chẳng qua ông trời phù hộ Thừa Tướng, nên chuyện hắn làm mới bị bại lộ.” Chu thị nói.
“Mọi người không cảm thấy chuyện này kỳ quặc sao?” Chu thị lắc đầu, “Bọn ta gả vào trong phủ nhiều năm, chưa từng thấy Thừa tướng bệnh nặng bao giờ, thúc ấy ngay cả Quách phu nhân hầu hạ cũng không chịu, nhưng lại cho phép Nghê Dung hầu hạ?”
Lời vừa nói ra, mọi người hai mặt nhìn nhau, yên tĩnh tỏ vẻ ngầm hiểu.
Ta vẫn không lên tiếng, nghe những lời này,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-ngu-thu-nien/1038890/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.