Bầu trời xám xịt, chắc sẽ không có mặt trời. Ta kéo cao cổ áo, vẫn thấy lạnh, lại khép chặt vạt áo vào.
Mặc dù nhà cửa bị phá hủy, nhưng ta vẫn quen thuộc từng chỗ, chỗ nào là đất trống, chỗ nào có hành lang, đường kia đi thông đến viện người nào. Ta xuyên qua tiền đường, đi vào bên trong, trên mặt tuyết, chỉ lưu lại một hàng dấu chân dài sau lưng ta.
Hậu viên nhà ta rất đẹp, một cây một đá, cũng là ông nội nhiệt tình chọn lựa. Ta rất thích nơi này, lúc mười tuổi, quấn quýt chiếm căn phòng duy nhất trong hậu viên làm khuê phòng, hậu viên chính là viện của ta.
Không giống mấy căn phòng khác, trong hậu viên, hoa và cây cảnh vẫn còn, chẳng qua không người chăm sóc, nhìn như cây mọc hoang. Mùa đông, phần lớn cây cối trụi lá, chỉ còn cành cây tiêu điều. Màu xanh duy nhất là gốc cây tùng phía xa, hình dáng không khác lúc ta rời khỏi.
Bên cạnh nó, là phòng nhỏ đã sụp đổ.
Ta thong thả đi qua, đi lên thềm đá. Xà gỗ cháy đen, nằm ngổn ngang trên đất, gạch ngói vụn chất đống đầy đất. Ta kinh ngạc nhìn, nhớ tới đêm cuối cùng ta đứng đợi chỗ này.
Khi đó, trời cũng lạnh như bây giờ. Lúc nửa đêm, mẫu thân vội vã gọi ta dậy, mặc y phục tử tế cho ta.
Ta tỉnh tỉnh mê mê, nhìn mặt bà đầy khẩn trương, không ngừng nói với nhũ mẫu và thị tỳ đang thu dọn đồ đạc, nói cái này mang đi, cái kia cũng mang đi.
“Xảy ra chuyện gì?” Ta ý thức được có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-ngu-thu-nien/1038902/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.