Hàn Tiếu không trả lời, nàng nhìn chòng chọc Nhiếp Thừa Nham hồi lâu. Bỗng dưng lại nghĩ không biết trong lòng hắn sợ cái gì hơn. Nàng hỏi rồi Nhiếp Thừa Nham không hiểu, há mồm kinh ngạc nhìn nàng.
Hàn Tiếu nghĩ đi nghĩ lại, mượn lời của Phượng Ninh đưa ra một ví dụ: “Ví dụ như ta trị bệnh cho người ta, ta sẽ sợ không chữa được, nhưng ta lại càng sợ do mình không đi chữa mà làm hại người ta”.
Nhiếp Thừa Nham nháy nháy mắt, nhìn nàng không nói gì. Hàn Tiếu cắn cắn môi, lẽ nào hắn không hiểu câu hỏi của nàng? Nhưng thực sự nàng không thể hỏi thẳng rằng rốt cuộc hắn sợ không có ai yêu hay là sợ không có nàng yêu hơn, hoặc là hắn sợ quên mất Tạ Cảnh Vân hay sợ nàng quên hắn hơn?
Nàng cảm thấy gượng gạo, không dám nhìn vào mắt hắn, ngập ngừng nửa ngày rồi đột nhiên nói: “Đến giờ ăn cơm rồi”. Nói xong giả vờ điềm tĩnh đi thẳng ra ngoài.
Sắp đi tới ngoài cửa chợt nghe thấy giọng nói dịu dàng của Nhiếp Thừa Nham: “Tiếu Tiếu, ta sợ nàng sẽ sợ hãi quá lâu”. Hàn Tiếu sững sờ, đôi chân bất giác dừng lại, nghe thấy Nhiếp Thừa Nham tiếp tục nói: “Thế nên ta tới rồi, ta sợ tới mức không dám không tới”. Hàn Tiếu ngẫm từng lời một, bỗng nhiên bừng tỉnh, khuôn mặt nàng nóng lên không nói gì, nhanh như chớp đã chạy đi.
Trên bàn ăn, Long gia bày rất nhiều món ăn đãi khách quý, Hàn Tiếu, Hàn Nhạc, phu thê Long Tam, Nhiếp Thừa Nham ngồi vào bàn, anh cả của Long gia không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-nham/2369054/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.