…Thẩm Phồn Tinh bỗng hít sâu một hơi.
“Anh…nói thật sao?”Bạc Cảnh Xuyên chau mày: “Anh nhất định sẽ không bỏ qua cho những người đã hại em, bọn chúng động vào em chỗ nào, anh liền phế chỗ đó của bọn chúng, vô cùng công bằng.
”Thẩm Phồn Tinh ngồi yên lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được mà hỏi:“Anh thuê người đánh bọn chúng thật hả?”“Ừ.
”Nghe anh nói thì thấy rất đơn giản, nhưng thái độ của anh lại khiến người ta vô cùng tin tưởng rằng, những gì anh nói đều là thật.
Thẩm Phồn Tinh thở dài, sau đó cô vươn người ra phía trước, tuy cách một bàn ăn nhưng vẫn kề mặt lại gần sát mặt anh, cô nghi ngờ nhìn nhìn, cứ mãi hỏi dò:“Kể cả… người ở kinh đô kia hả?”Bạc Cảnh Xuyên ngừng lại, giương mắt nhìn cô, anh lắc đầu: “Người đó thì không.
”
Sự lo lắng của Thẩm Phồn Tinh nháy mắt vơi đi, cô ngồi thẳng lại, cúi đầu nhìn những ngón tay bởi vì căng thẳng mà đan vào nhau của mình.
May quá.
Ngoài người kia ra, thì mấy người còn lại… Ừ, đúng là rất đáng đánh.
Bạc Cảnh Xuyên rũ mắt nhìn chén cơm trước mặt, giọng nói dễ nghe của anh lại thong thả vang lên:“Nhưng mà, anh đã báo trước cho họ rồi, đợi xong một đoạn thời gian, anh sẽ tự mình đến kinh đô đánh anh ta!”“?!”Thẩm Phồn Tinh ngẩn ra, sau đó ngẩng phắt đầu lên, trừng mắt nhìn Bạc Cảnh Xuyên.
“Báo trước? Tự mình đi đánh?!”“Ừm, em yên tâm, ai đã động vào em thì một người anh cũng sẽ không bỏ qua.
”Thẩm Phồn Tinh ngẩn ngơ hai giây, sau đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-nhao-bac-tien-sinh/1932926/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.