Cuối cùng Bạc Cảnh Xuyên vẫn là buông cô ra, nhận thấy cơ thể cô từ đầu tới cuối vẫn luôn căng thẳng, anh hơi cong môi, trong con ngươi đen yên tĩnh sâu lắng mang theo vài phần kiều diễm riêng.
“Căng thẳng?”Thẩm Phồn Tinh không nói gì, nhưng nhìn vào mắt anh vẫn có thể nhìn ra vài phần cứng đờ.
Cúi người hôn lên cằm cô, “Yên tâm, anh là đang theo đuổi em rất nghiêm túc, trước khi em gật đầu đồng ý, anh sẽ không dễ dàng muốn em.
Nhưng, em cũng đừng để anh chờ quá lâu, hử?”Thẩm Phồn Tinh hơi thở phào nhẹ nhõm.
Bạc Cảnh Xuyên buông cô ra, duỗi cánh tay dài qua, cầm túi xách Thẩm Phồn Tinh để một bên lên đưa cho Thẩm Phồn Tinh.
“Lấy ra hai thỏi son bạn em tặng cho em.
”Thẩm Phồn Tinh nghi ngờ, “Làm gì?”Mặc dù nói, nhưng vẫn lấy son ra.
Bạc Cảnh Xuyên đưa tay cầm lấy hai thỏi son trên tay cô.
“Không cho phép dùng.
”“Vì sao?!”Lúc này Thẩm Phồn Tinh liền muốn đưa tay qua lấy lại, mặc dù cô trang điểm không đẹp, nhưng cũng chính vì như thế, cho nên son môi mới là thứ cần thiết.
Huống chi hai màu son kia cũng chính là màu cô thích.
Bạc Cảnh Xuyên nắm chặt tay trước một bước, “Em thích, anh tặng em.
”“Nhưng cũng không thể lãng phí!”“Không thiếu hai cái này.
”“Anh!.
”“Bây giờ em là người của anh, từ trên xuống dưới đều là của anh, môi cũng là của anh.
Của anh, dĩ nhiên phải để anh quyết định.
”Anh vừa nói, vừa đưa tay lên điểm ấn đường, thay đổi tư thế ngồi.
Thẩm Phồn Tinh đỡ trán, trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-nhao-bac-tien-sinh/1932961/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.