Bùi Vân Trạch nhíu mày, khẽ mỉm cười nói: “Người đó là bố của tôi, thì khó coi lắm sao?”Sắc mặt trợ lý trở nên khó coi, không dám nói gì thêm nữa.
-Sau phần biểu diễn của Thẩm Phồn Tinh thì bữa tiệc cũng không có gì đặc sắc hơn nữa.
Ông lão cũng không còn hứng thú, nên cũng sớm rời khỏi buổi tiệc.
Khách sạn nhà họ Bùi được xây cạnh biển, đằng sau khách sạn sóng vỗ rì rào, cát biển mềm mại, Thẩm Phồn Tinh ngồi trên băng ghế dài, đôi tay thanh mảnh khẽ xoa nhẹ mi tâm.
Nhạc phổ của bản nhạc ban nãy buộc cô phải ghi nhớ, bài này cô đã từng nghe từ rất lâu rồi nhưng chưa từng nghiêm túc đàn nó.
Lâu lắm rồi không sử dụng chất xám quá độ như thế này, giờ đây lại quá sức khiến cô cảm thấy đau đầu khó chịu! Tuyệt đối không phải cơn đau mà người thường có thể chịu được.
Chỉ là đối với cô mà nói thì cường độ như thế này thì vẫn ổn! Đôi vai bỗng nặng trĩu, mùi hương quen thuộc vây lấy cô.
Cúi đầu nhìn chiếc áo vest đang được đặt trên vai mình, Thẩm Phồn Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Bạc Cảnh Xuyên ngồi xuống bên cạnh cô, rồi thuận tay ôm lấy cô vào lòng.
Thẩm Phồn Tinh tựa vào vai anh, khẽ nhắm mắt, nhẹ nhàng hỏi: “Ban nãy anh đi đâu vậy?”Bạc Cảnh Xuyên không nói gì, mà ngược lại nắm chặt lấy tay cô.
Một cảm giác lành lạnh truyền đến tay cô, cảm giác này khiến Thẩm Phồn Tinh chầm chậm mở mắt.
Một ánh sáng màu bạc lấp lánh trước mắt, trên ngón tay của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-nhao-bac-tien-sinh/332558/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.