An Lạc đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, tất cả mọi người đều vui vẻ xem kịch, Đản Thúc nhanh chóng giải thích: “Là thế này, tên Trương Nhiên thiếu tâm nhãn này không nói cho cô bạn gái nhỏ biết cậu ta chính là Oa Gia, có thể là muốn tạo bất ngờ, mọi người không cần phải có phản ứng như thế, làm cho em gái Lạc Lạc ngại ngùng.”
Vừa dứt lời, người có phản ứng dữ dội nhất không phải là An Lạc mà là Trà Trà bên cạnh, cô ấy nhìn như muốn ăn thịt người ta, nhướn một bên mày, vô cùng kinh ngạc: “Trương Nhiên, chúng ta không nói đùa nhé, anh thật sự là Oa Gia?”
Trên mặt Trương Nhiên xuất hiện nụ cười như có như không: “Giọng của tôi mà hai người mãi không nhận ra à?”
Trà Trà nghe vậy mà biến sắc, tỉnh ngộ: “Khó trách, lần đầu nghe giọng anh tôi cảm thấy quen lắm, trời ơi sao lại... Vậy An Lạc cô ấy...”
Nói xong ánh mắt của mọi người chậm rãi dời sang An Lạc, cô đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cười với mọi người: “Vậy hôm nay tất cả mọi người đều đến à...”
Trà Trà nghi ngờ véo cô ấy: “Cô không có chuyện gì đấy chứ?”
An Lạc cười cứng nhắc với cô ấy: “Tôi ổn mà.”
”Oa Gia chính là người có sở thích như thế sao? Nhiều năm rồi mà chưa phát hiện ra đấy!” Hoa Sênh trêu chọc.
”Vậy hai người quen nhau thế nào?” Nha Nha tò mò hỏi.
”Quen ở hồ bơi.” Trương Nhiên nói xong kéo ghế ra giúp An Lạc, An Lạc lặng đi, từ từ ngồi xuống.
”Thật đấy, Oa Gia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-nhin-xuong-day/232989/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.