Tôi nhớ lại giấc mơ như thực như ảo ngày hôm qua, ký ức vẫn còn rất rõ ràng: Một người đàn ông đứng ở cửa nhà vệ sinh, ban đầu thì nói mình là Từ Nghị Giang, sau đó lại nói mình là Mã Tam Quân, tiếp đó thì nói mình là Trần Ngọc Long, và cuối cùng lại nói mình chính là…X.
Lúc này là mười giờ sáng ngày 21 tháng 6 năm 2012, cuộc gặp mặt lần thứ bảy giữa tôi và Diệp Thi Vi vừa mới kết thúc. Tôi ngồi trong xe, tay cầm tài liệu về những vụ án mạng, đầu óc thì vẫn còn đắm chìm trong thế giới tinh thần tuy khiến người ta mê đắm nhưng đồng thời còn khiến người ta không rét mà run của Diệp Thu Vi.
Tôi bỗng nảy sinh một trực giác, ấy là ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Diệp Thu Vi đã bắt đầu tiến hành can dự vào tâm lý của tôi bằng một phương thức nào đó. Thứ trực giác ấy vừa mãnh liệt vừa chân thực khiến tôi không thể không tin. Tôi vô thức nín thở, bắt đầu nhớ lại từng chi tiết nhỏ trong sáu lần gặp mặt trước đó với Diệp Thu Vi. Đúng vào thời điểm mà dòng hồi ức và suy nghĩ của tôi sắp có tiến triển, thứ trực giác mãnh liệt tựa như con sóng biển cuộn trào trong đầu tôi lại đột nhiên biến mất, sau nháy mắt đã chẳng còn tăm hơi, chỉ để lại một sự ngẩn ngơ khó mà miêu tả bằng lời.
Tôi thở phào một hơi, đưa mắt nhìn ánh dương loang lổ in trên cửa sổ xe, có cảm giác như vừa tỉnh mộng.
Một lát sau,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-noi-chuyen-voi-co-ay/911865/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.