Sau khi vào nhà, Lâm Phi Vũ nhanh tay nấu ba món một canh, bưng ra bàn.
Đậu phụ Tứ Xuyên đỏ au, măng xào giòn tan, thịt nấu với hẹ vàng ươm, canh trứng cà chua vừa miệng.
Mặc dù đều là món ăn dân giã bình thường nhưng mùi vị tuyệt cú mèo, ăn với cơm trắng, Tống Nhiên ăn liền hai bát đầy ự.
So với anh, Lâm Phi Vũ ăn nhiều hơn nửa bát.
Lúc đặt bát xuống, cậu có chút ngại, liếc Tống Nhiên một cái: "Cái đó, gạo trong nhà sắp hết rồi, trứng cũng vậy."
"Không sao, hai ngày sau đi mua tiếp.
Tuy anh đây rất nghèo nhưng vẫn có cơm để ăn." Tống Nhiên nhìn cái bát trống trơn của cậu, cười nói: "Nhóc đang tuổi lớn, ăn được là chuyện tốt."
"Dạ." Lâm Phi Vũ ngoan ngoãn gật gật đầu.
"Meow~ meow~" Tiểu Hắc cũng ăn no, đang vui vẻ quấn quanh chân Lâm Phi Vũ.
Tống Nhiên đưa tay muốn sờ, con mèo không khách khí bỏ chạy.
Thì ra trong suốt mấy ngày anh nằm viện, mỗi buổi trưa, Lâm Phi Vũ sẽ về nhà cho mèo ăn, Tiểu Hắc giờ đã nhận định vị "cha cơm áo" này.
Tống Nhiên quả thực vừa đố kỵ vừa hạn, trong lòng chua xót.
Ăn cơm tối xong, Tống Nhiên nằm ngửa trên ghế sô pha, hậm hực chuyển kênh TV tới lui.
Lâm Phi Vũ rửa bát xong, bưng cho anh một đĩa cam đã cắt sẵn.
Lâm Phi Vũ ôn nhu nói: "Ca ca, anh đừng giận, nuôi quen là sẽ sờ được thôi."
"Ai nói anh đang giận? Không phải chỉ là một con mèo sao, ai thèm hiếm lạ." Tống Nhiên bị nhìn thấu tâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-nuoi-tra-xanh-anh-de-cong-lam-the-than/1731509/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.