"Vậy thì ngươi bây giờ dịch cuốn sách này cho ta đi", Tiêu Vận giơ cuốn sách ra phía Ngọc Tiêu Nhi. Không muốn nàng động thủ không có nghĩa là nàng không còn cách nào để làm khó người.
"Ngươi nếu không dịch được thì đừng đi đâu cả. Phủ trưởng công chúa không thể chứa thêm một phế vật ", Tiêu Vận khiêu khích nói.
Ngọc Tiêu Nhi trong lòng lo lắng không thôi. Ngàng chữ Hán còn không đọc được chứ đừng nói đến chữ cổ, Hoàng Bắc Nguyệt hiện tại lại không có ở đây, xem ra nạn này không thể tránh được rồi.
"Cầm lấy. Mau đọc cho ta nghe.", Nàng trực tiếp quăng quyển sách về phía Ngọc Tiêu Nhi, miệng nhếch lên một nụ cười thâm.
Thôi kệ. Đến đâu hay đến đó vậy. Ngọc Tiêu Nhi thầm an ủi bản thân. Lật ra trang đầu tiên của quyển sách. Ngọc Tiêu Nhi ngỡ ngàng. Sắc mặt liền ngay lập tức thay đổi.
"Sao hả. Không đọc được sao. Như ta đã nói, phủ trưởng công chúa..."
"Ai nói ta không đọc được chứ", Tiêu Vận chưa kịp nói xong thì Ngọc Tiêu Nhi bèn lên tiếng, cắt ngang câu nói của nàng.
"Hừ, nếu vậy thì ngươi đọc lên cho ta nghe", Hừ, nếu nàng đọc được thì đối với Tiêu Vận nàng là có lợi, coi như Ngọc Tiêu Nhi với nàng ta còn có giá trị.
"Ta nếu như đọc xong, ngươi có thả cho ta đi không",Ngọc Tiêu Nhi vốn đã biết được tính cách thực của Tiêu Vận nên phải đề phòng là trên hết.
"Sẽ thả, bổn tiểu thư sẽ không nuốt lời." Tiêu Vận không do dự mà nói. Thế nhưng nhìn thấy khuôn mặt vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-roi-xa-ta-dn-phuong-nghich-thien-ha/1840668/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.