Nhạc Thiên Linh đã biết Lâm Tầm lâu rồi nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình phải biết cuộc sống ngoài đời thực của đối phương. Trong mắt cô, bạn trên mạng là một thứ gì đó rất xa xôi, không liên quan gì tới cuộc sống của bản thân mình.
Thế nên khi đột nhiên nhìn thấy tin nhắn hỏi han của Lâm Tầm, cô có cảm giác như lớp ngăn giữa internet và thế giới thực đã bị phá vỡ, trong đầu Nhạc Thiên Linh thoáng qua rất nhiều ý nghĩ.
Sao cậu ta biết?? Chẳng lẽ cậu ta cũng ở Giang Thành?? Lâm Tầm biết mình là ai à??
Cô không chỉ kinh ngạc mà còn thấy hơi hồi hộp, Nhạc Thiên Linh đứng tại ngay lối vào tàu điện ngầm, nhanh chóng đánh chữ trả lời.
Bánh Quai Chèo: Sao cậu biết???
Trong lúc chờ tin nhắn trả lời, cô còn nghiêm túc quan sát một vòng mọi người xung quanh. Giống như Lâm Tầm đang ở trong đó nhìn cô vậy.
Mấy phút sau bên kia mới trả lời.
Hotboy trường: Tin Giang Thành có tuyết rơi đã lên hotsearch.
Ra là vậy. Nhạc Thiên Linh thở phào nhẹ nhỏm.
Bánh Quai Chèo: Làm tôi giật mình.
Hotboy trường:?
Hotboy trường: Cậu giật mình cái gì?
Tuyết bay lung tung, gió còn lạnh gấp đôi bình thường, đèn trên ngã tư vừa bật sáng xanh, Nhạc Thiên Linh bị làn sóng người cuốn đi về phía trước, không trả lời tin nhắn nữa.
Cô qua đường, đi vào trường học, tới một vỉa hè an toàn rồi mới lấy điện thoại ra lại.
Giật mình cái gì chứ? Cô cũng không biết, chỉ cảm thấy thật kỳ lạ.
Bánh Quai Chèo: Tôi nghĩ tôi và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-rung-dong-vi-anh/2003415/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.