Foley Tina bận rộn chạy tới chạy lui chăm sóc cho Fanny, lúc thì giặt khăn, lúc thì nhóm lò sưởi, tất bật như thế mà nàng vẫn để ý di chuyển nhẹ nhàng, cố gắng giữ yên tĩnh cho Fanny nghỉ ngơi.
Heron ngồi bên giường Fanny, âm thầm nhìn chằm chằm vào Foley Tina, đặc biệt là đôi bông tai bằng Hồng Bảo thạch kia.
Lời khen vô thưởng vô phạt hôm trước của Jusa đã chui vào trong đầu hắn, cắm rễ đâm chồi luôn trong đó.
Fanny nằm tựa trên giường. Mấy hôm nay sắc mặt bà hồng hào hơn nhiều, có sức trò chuyện với Heron lâu hơn, còn ra vườn đi dạo rồi nếm thử một ngụm rượu nho nữa, trông như bệnh tình của bà đã có phần khởi sắc.
Nhưng Heron cảm thấy đây không phải là điềm tốt.
"Hermia, đoán xem tối qua mẹ mơ thấy ai?"
Bà nắm tay Heron, dịu dàng mỉm cười, ánh mắt lấp lánh như thiếu nữ. Bà như được cải lão hoàn đồng, trở lại thời thanh niên tràn đầy sức sống và vô lo vô nghĩ.
"Chắc chắn là cha." Heron khẳng định.
"Đúng rồi." Fanny bật cười, "Hơn nữa mẹ còn mơ đúng cảnh năm đó cha mẹ kết hôn kìa."
Bà nhớ lại, mặt mày rạng rỡ: "Mẹ đội khăn che mặt, quấn đai lưng bằng lông dê, sánh bước cùng Pliny cũng một thân hỉ phục. Khi ấy hắn cười rất gượng gạo, trông còn xấu hơn khóc, chắc là do quanh năm suốt tháng đều trưng ra bản mặt nghiêm túc ra nên không quen cười ấy mà. Thế là mẹ nhịn không được bật cười..."
Heron nghe ra một tia chua xót trong lời kể của Fanny, nhưng hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-si-giac-dau-ta-suoi-am-dong-mau-lanh-cua-han/1887994/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.