Heron nhặt đoản kiếm Lucas vừa vứt, chủ động kéo tay y đến phòng ngủ của mình.
Vào phòng, Lucas đi nhóm lò sưởi, ngọn lửa bùng lên, ngày càng cháy vượng, tỏa ra hơi ấm và chiếu sáng khắp gian phòng.
Heron khoác áo choàng đỏ, ngồi xuống giường, một chân co một chân duỗi thẳng.
Ánh lửa vàng óng mơn trớn thân thể hoàn mỹ của hắn, nhảy nhót trên tóc đen, khiến mỗi sợi tóc của hắn đều như đang tỏa sáng. Hàng mi dài của hắn phiếm vàng, đổ bóng xuống khuôn mặt tinh xảo đến mức yêu dị, trông như loài mị yêu, kiều diễm nhưng không kém phần nguy hiểm.
"Lucas, nhìn ta." Tiếng nói trầm thấp quyến rũ của hắn dễ dàng khơi lên ngọn lửa dục vọng của người nghe.
Lucas đặt cái kẹp gắp than xuống, xoay người đối diện với Heron, tóc vàng khẽ lay động theo động tác của y.
Y nhìn người mình yêu, bất giác trong lòng sinh ra một tia cảm khái.
Y đem tất cả hỉ nộ ái ố của bản thân giao hết cho Heron, giống như Heron là một "Lucas" khác, bởi vì Heron là người chịu trách nhiệm cho sự sống của y. Ở một khía cạnh nào đó, với y, Heron chính là linh hồn, nhưng cũng không chỉ vỏn vẹn là linh hồn, mà còn là một sự tồn tại nào đó khó cắt nghĩa và trọng yếu hơn nhiều.
Heron rút kiếm, lưỡi kiếm bằng thiết phản chiếu lại ánh lửa, lóe lên một cái.
Khuôn mặt mị hoặc của Heron bị giấu dưới cái bóng của đoản kiếm, trong mắt hắn là ảnh ngược của thứ vũ khí chết người này.
Đầu lưỡi Heron chậm rãi lướt dọc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-si-giac-dau-ta-suoi-am-dong-mau-lanh-cua-han/309249/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.