Ánh sáng nghiêng ngả, trong sân sau Chu gia hoa muôn hình muôn vẻ viền vàng từng đường cong lóa mắt. Giang Hải Minh không nói một lời mà nhìn đối diện nữ nhân mặt mày thanh lãnh đang rót ly trà cho mình, bà đem ấm trà hoa văn kim sắc nhẹ nhàng buông, giương mắt nhìn về phía người bạn này, cũng là người thông gia Chu gia bọn họ sắp mất đi.
Nguyên nhân Giang Hải Minh đột nhiên tới cửa thăm, sau khi ông ngồi xuống liền nói đến rành mạch, một chữ không ít, một chữ không thiếu, Chu Lị Quân nghe được hết —— con gái bà phạm sai lầm, không tốt với con gái ông, ông muốn tới vì con gái đòi lại công đạo.
Giang Hải Minh không có chạm vào chén trà bà đưa lại đây, ánh mắt sâu thẳm phi thường: "Cô biết chuyện Dĩ Nhu năm đó bức Hựu Tình lui tái."
Không phải câu nghi vấn.
"Biết." Chu Lị Quân thản nhiên mà đáp.
Giang Hải Minh càng thêm khó hiểu: "Nếu biết, lúc ấy vì cái gì không ngăn cản? Cứ phóng túng con bé vậy sao?"
Chu Lị Quân cầm lấy trà của mình, trấn định nhấp một ngụm, mặt mày như cũ không gợn sóng: "Tôi muốn cho con bé học được cách làm người lãnh đạo, nên trước học được uỷ quyền, trừ hạng mục công việc quan trọng bên ngoài, tôi sẽ không can thiệp quyết định của nó."
"Cô đây là phóng túng!" trong thanh âm Giang Hải Minh ngầm có ý lửa giận.
Cái gì kêu hạng mục công việc quan trọng? Tùy tiện giẫm đạp tiền đồ nhân viên cũng xem xét hạng mục công việc quan trọng sao?
Huống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-truy-ta-khong-ket-qua/470197/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.