Đào Hựu Tình cứng họng mà nhìn hộp thuốc lá trong tay Viên Sơ Nhụy mới mở ra, nói lắp: "Cô như này liền, này quá thái quá!"
Một buổi tối hôn một hộp, vậy miệng nàng có còn hay không!
Viên Sơ Nhụy chậm rãi thưởng thức hộp thuốc trong tay, vững vàng bình tĩnh l nói: "Chỗ nào thái quá, có ai cai thuốc là chỉ cai một điếu?"
Sau khi nói xong, cô vui vẻ cúi người tới gần nàng, môi mang theo ý cười nhợt nhạt, thanh âm nhẹ nhàng: "Tới." Giống như là đang câu dẫn nàng.
Đào Hựu Tình thẹn thùng đầy mặt, cuối cùng lúc nàng bình tĩnh nhìn chăm chú xuống, vỗ tay đoạt hộp thuốc trong tay cô cũng thuận tay nhét vào túi áo mình, đỏ mặt nói: "Hôn cái gì mà hôn, hơn mười một giờ để tôi ngủ thôi. Thuốc tôi tịch thu, cô đừng nghĩ lại hút."
Trong tay Viên Sơ Nhụy đột nhiên trống không, cô hơi hơi sửng sốt nhưng cũng không hoảng hốt, không nhanh không chậm duỗi tay ôm eo Đào Hựu Tình, chôn mặt ở trên vai nàng, thấp giọng nói: "Vậy ở đây bồi tôi một hồi."
"Chỉ một hồi."
Cô thêm vào na chữ này, giống như là sợ hãi nàng sẽ cự tuyệt mình.
Đào Hựu Tình nhạy bén nhận thấy được tâm tình cô không tốt, bỏ tâm tình chơi đùa đi nhẹ nhàng vỗ lưng cô, ngữ khí nghiêm túc hỏi: "Cô làm sao vậy?"
Ở trong ấn tượng của nàng, Viên Sơ Nhụy là không gì không làm được, không sợ gì cả là người trời sinh mạnh mẽ. Nàng chưa bao giờ có thấy cô dựa vào bất kỳ người nào, trước bất kỳ ai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-truy-ta-khong-ket-qua/470248/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.