Sau khi trở về phòng, trái tim chịu sự kinh hoảng của Tả Đào vẫn không thể bình tĩnh lại.
Đầu tiên là Tả Đào cầm quần áo đưa Tống Thời Hàn còn đang tắm rửa, sau đó quay người lại, liền nhìn thấy bộ quần áo ngủ mà Tống Thời Hàn vừa mới thay ra. Cậu thật sự không còn mặt mũi để nhìn thêm lần nữa, vội vàng tiến lên đem quần áo bẩn cho vào rổ, tính đợi lát nữa cho vào máy giặt.
Làm xong những việc này, Tả Đào ngồi phịch xuống ghế, nhớ lại chuyện vừa xảy ra, cậu vẫn còn cảm thấy có chút may mắn, may mắn vừa rồi nhanh tay lẹ mắt ngăn không cho Tư Tranh tiến vào.
Tốc độ Tống Thời Hàn tắm rửa rất nhanh, khi đi ra liền dẫn Tả Đào còn chưa bình phục đi ăn sáng cùng nhau. Khi hai người lần nữa lên lầu, mọi người đã ngồi trong phòng huấn.
Không biết một giây trước bọn họ đang thảo luận cái gì, nhưng khi nhìn thấy Tả Đào và Tống Thi Hàn đi vào, bọn họ lại im lặng.
Tống Thời Hàn nhìn mọi người một cái: "Đang nói chuyện gì vậy?"
"Không có chuyện gì đâu." Vương Thu là người vừa rồi bát quái vui vẻ nhất gần như ngay lập tức rút cái đầu sắp chạm vào bàn Tư Tranh, hắn ho nhẹ một tiếng, làm bộ đứng đắn mà uống ngụm nước: "Chào buổi sáng."
Lại làm mặt quỷ mà nhìn Tả Đào, bộ dạng muốn nói cái gì, rồi lại thôi.
Trực giác của Tả Đào mách bảo người này hẳn không có lời gì hay để nói, vì tránh để cho lại lần nữa chôn ngón chân dưới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-vo-ngoan-ngoan/217756/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.