Mùa xuân năm ngoài, tôi và Mr. Tô tới Chiang Mai. Chúng tôi đăng ký chuyến du lịch một ngày ở công viên voi. Hôm đó, trên khán đài, các chỗ đã kín hết cả, quả thực là chen chúc tới bùng nổ. Vóc người tôi nhỏ bé, không nhìn thấy voi, bèn bỏ Mr. Tô, lén lút leo lên cây cột bên cạnh khán đài. Kết quả, leo được một nửa thì áo của tôi bị móc phải đinh, không lên được, xuống cũng không được.
Một vị hướng dẫn viên du lịch người Trung Quốc nhìn thấy tôi bèn hét lên giúp đỡ: "Cháu nhà ai bị mắc kẹt trên cột rồi, qua giúp một chút đi".
Bao nhiêu ánh mắt dồn tới, tôi chỉ hối hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống.
Vào lúc tôi đang không có chỗ dung thân, một bàn tay xách tôi từ trên cột xuống, kéo khuôn mặt đỏ bừng của tôi vào lòng và nói với người hướng dẫn viên du lịch: "Của nhà tôi đấy"
Tôi nép vào lòng Mr. Tô, trái tim như tan chảy.
---------
Ở Thái Lan chơi được năm ngày, Mr. Tô đột ngột nhận được điện thoại của bệnh viện, yêu cầu anh khẩn trương đi về.
Chúng tôi bắt buộc đổi vé máy bay, đồng thời phải hủy toàn bộ phòng khách sạn và vé tham quan của những ngày sau đó. Trên chuyến bay trở về, Mr. Tô xoa đầu tôi và nói: "Xin lỗi nhé, vợ yêu".
Cho dù buồn một chút, tôi vẫn lắc đầu nói với anh: "Không sao đâu mà".
Anh tựa cằm lên đầu tôi và nói bằng giọng rất khẽ: "Sợ nhất là để em chịu thiệt thòi, nhưng anh vẫn để em chịu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoc-anh-yeu-moi-goi-la-yeu/379677/chuong-5-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.