Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo khí ẩm của Ôn Tuyền, nhưng là……..Nàng vẫn cảm thấy mình sắp lạnh thành băng trụ rồi.
Bất cứ giá nào, trước khi chết cũng phải xem rõ kẻ thù của nàng rốt cuộc là kẻ nào, sau khi chết mới báo thù được!
Vì vậy, Lạc Lạc bi tráng mở choàng mắt ôm tráng sĩ mà bóp cổ tay.
Gương mặt tuấn mỹ diêm dúa lẳng lơ nhảy vào tầm mắt, đôi ngươi đen tựa tiếu phi tiếu kia……….Thật quen thuộc!
Lạc Lạc hung hăng hít một hơi: “Uống! Ngươi…….”
Nàng trợn to hai mắt, con ngươi tròn vo lay động, ở dưới ánh trăng chiếu lấp lánh, hết sức long lanh.
Nhìn đôi mắt to biết nói chuyện kia, ánh mắt Thương Nguyệt Vô Triệt chợt lóe.
Là nàng? Cái Tiểu Oa Nhi ở trên đường cái tìm hắn gây phiền toái, nàng quả nhiên rất không ngoan, nửa đêm chạy ra khỏi vương phủ nghịch nước.
Thương Nguyệt Vô Triệt nhàn nhạt nhếch môi, từ từ nhắm mắt lại: “Được rồi, ngươi ngoan ngoãn thì đừng có nói nữa, nếu không chút nữa hơi thở loạn chết đừng oán ta.”
Hắn cười ngâm gương mặt rất thân thiết, vậy mà, lời của hắn lại làm cho người ta cảm thấy run rẩy thấu xương.
Hơi thở…..loạn…..chết…..
Lạc Lạc cơ hồ liền lập tức hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, bởi vì, thân thể chính nguyên của hắn không ngừng đánh rét lạnh về phía nàng, nhiệt độ nàng nhanh chóng giảm xuống, giống như tất cả hơi ấm không tiêu tan hết không chịu bỏ qua.
Trời! Xú nam nhân này không phải luyện Đồng Tử Công gì đó, mà nàng chính là cái đồng tử xui xẻo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoc-chieu-sinh-kieu-chon-trung-vuong-phi-tre-con/1498573/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.