Dọc theo đường đi, con đường của hoang sơn dã lĩnh vô cùng gập ghềnh, thật không dễ đi.
Lạc Lạc thở hồng hộc theo sát phía sau lưng hắn thực khổ cực mà đuổi theo bước chân của hắn.
Bởi thân thể bên trong vẫn còn suy yếu, nàng không ngừng đổ mồ hôi.
Dần dần, nàng cảm thấy có chút say không vững.
Nhưng mà, trứng thối ngân diện phía trước một chút cũng không lo lắng đến tình trạng sức khỏe của nàng, vẫn đi nhanh như bay.
Nàng liếm liếm môi có hơi khô, nhặt ống tay áo lên mà lau mồ hôi, cắn răng kiêng trì không để ình bị bỏ lại phía sau.
Đi tới đi lui, nàng vấp một cái.
“Ai da!” Cái mông nàng ngã tại đất một cái, đau đến nỗi cái mông của nàng nhức nhối.
Nghe được tiếng kêu của nàng, hắn dừng chân quay đầu lại.
Từ trên à nhìn xuống nàng, chân mày có chút hơi nhíu, cũng vẫn không nhúc nhích mà đứng ngay tại chỗ, một chút cũng không có ý tới đỡ nàng dậy.
Dư quang đuôi mắt của Lạc Lạc nhìn ý tứ trong đáy mắt hắn.
Hắn để nàng tự mình đứng lên!
Một chút đồng tình cũng không có, nếu đã như vậy, nàng chỉ đành tự mình cứu mình thôi.
Nàng thu ánh mắt lại, che khuất tinh quang của đáy mắt, sau đó dùng tay chống đất cố gắng đứng lên.
Mới chống được một chút, nàng lại ngã trở về: “Úi! Chân của ta đau quá!”
Nàng khổ ba ba mà mím môi lại nhìn hắn, rất đáng thương.
Anh hùng, mỹ nữ đã ám chỉ rõ ràng như vậy rồi, cũng nên có chút phản ứng chứ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoc-chieu-sinh-kieu-chon-trung-vuong-phi-tre-con/1498602/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.