Ban đêm, nhiều đốm nhỏ lấp lánh trên vách đá.
Thượng Quan phủ hoàn toàn yên tĩnh, hậu viện càng thêm yên tĩnh.
Lạc Lạc thừa dịp Hoan Hỷ ngủ bất tỉnh nhân sự sau đó mới lặng lẽ chạy ra ngoài.
Nàng rất quen thuộc đường mà mạt hắc đi tới U cư, cửa ngăn trước mặt nàng hình như không có dấu hiệu mở ra.
Gần sát cánh cửa, nàng cố gắng tìm một chút khe hở nhìn vào bên trong, nhưng phát hiện cái cửa này thì ra không giống như hình dạng bề ngoài bày ra của nó là chạm rỗng, bên trong nước cờ đan xen tầng kẽ hở, căn bản không nhìn được bên trong.
Dọc theo cánh cửa sau khi lui về mấy bước, đứng lại.
Nhìn khóa chìm đó, nàng tinh quái nhếch miệng, móc ra một chuỗi châm sắt dài ngắn không đồng nhất, lựa trong đó vài cái.
“Tạch tạch tạch” mấy tiếng, cửa lập tức bị cánh tay nhỏ bé linh hoạt của nàng mở ra.
Nhẹ nhàng đẩy một khe cửa ra, nàng chui vào.
Oa!
Nàng nghẹn họng trân trối mà nhìn trước mắt, Đình đài lâu, Điêu Lan Ngọc Thế, róc rách chảy hồ sẽ sinh một loại khói tím. [BTL: Cái này coi như miêu tả nhé, cổ văn TQ ta không thông thạo mấy để giải thích]
Cửu chuyển cầu khúc, đường nhỏ đá cuội, trăm hoa đua nở.
Ánh sáng của nước chiếu rọi đầy sao, quả thật giống như tiên cảnh nhân gian.
Lạc Lạc bị cảnh đẹp trước mắt làm ê hoặc, ánh mắt nàng hun đúc đào cất bước đi về phía trước.
Từng trận mùi hoa mê người vây quanh nàng, nàng cảm thấy cả người thoải mái, có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoc-chieu-sinh-kieu-chon-trung-vuong-phi-tre-con/1498612/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.