Nhìn trong đôi mắt trong suốt thuần khiết kia của Lạc Lạc lộ rõ sự giễu cợt, vừa ngây thơ vừa tà ác.
Thương Nguyệt Lưu Vân thu lại tròng mắt đen, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh sâu.
Thật là một Tiểu Oa Nhi không biết trời cao đất rộng.
Che dấu chê cười trong lòng, hắn tiêu sái mà ngồi xuống ghế ngồi bên cạnh Lạc Lạc, sáo ngọc trong tay dưới ánh sáng nhàn nhạt lộ ra hào quang óng ánh trong suốt.
“Tiểu Oa Nhi, ngươi biết ta là ai sao?”
Lạc Lạc cười ngọt ngào, lắc đầu: “Ha ha……..Không biết! Hơn nữa…….Ta cũng không có hứng thú biết ngươi là ai.”
Nụ cười ngây thơ, ánh mắt uông uông, mang theo giọng rất trẻ con của đứa trẻ bình thường.
Nhưng, Thương Nguyệt Lưu Vân lại cảm giác ra sự giễu cợt vượt quá số tuổi kia trong giọng nói của nàng.
Tròng mắt đen thu lại của hắn từ từ trở nên sắc bén.
Âm thầm thu lại cổ cảm giác quái dị kia trong đáy lòng, hắn ôn hòa mỉm cười với nàng: “Ta đứng thứ mười hai, là ca ca của Vô Triệt, cũng là đại bá tương lai của ngươi.”
Lạc Lạc khiêu khích mà hừ nhẹ: “Ta không thừa nhận ngươi.”
Thương Nguyệt Lưu Vân vẫn chưa nói chuyện, Nhược Phàm đứng ở một bên nhịn không được lên tiếng: “Thượng Quan Lạc Lạc, ngươi quá vô lễ, ngay cả Thập Tam gia cũng không dám nói chuyện như thế với Thập Nhị gia, chẳng lẽ phụ thân ngươi không dạy lễ phép sao!”
Lạc Lạc nheo mắt lại, đáy mắt xẹt qua một tia ảm đạm, xen lẫn một tia tức giận.
Ảm đạm chính là nàng vĩnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoc-chieu-sinh-kieu-chon-trung-vuong-phi-tre-con/1498642/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.