Trong nháy mắt nàng quay đầu lại, liền cảm giác trước mắt tối sầm lại, đôi mắt bị một cái khăn trùm lên.
"Xem xem nàng, khóc đến mắt đều đỏ hết, giống như con thỏ nhỏ tội nghiệp bị người vứt bỏ, không giống Lạc vương phi nữa rồi."
Hắn một bên vừa nói chuyện một bên lau hốc mắt nàng, rồi lau vệt nước trên gò má.
"Nước mắt dính trên mặt rồi, xem ra thật bẩn." Hắn nói tiếp, trong ngữ điệu cố ý xen lẫn ghét bỏ.
"Ngại bẩn... Vậy thì giúp ta lau sạch sẽ a."
Vốn nàng là muốn nói ngại bẩn thì cách xa ta ra, suy nghĩ một chút cảm thấy không thể để hắn tiện nghi, dứt khoát để cho hắn hầu hạ nàng chẳng phải là càng thêm hả giận.
Nghĩ như vậy, nàng ngẫng mặt lên, ý tứ rõ ràng.
Hắn nhẹ nhàng lau gương mặt nàng, mang theo ý cười nhìn đôi mắt tròn xoe của nàng, đem tâm địa có chút xấu kia của nàng nhìn đến cực kỳ rõ ràng, cũng không chọc phá.
Nếu như vậy nàng liền vui vẻ, vậy hãy để cho nàng đắc chí đi.
Một lúc lâu sau, Lạc Lạc không ngồi yên.
"Động tác của ngươi thật chậm, lâu như vậy còn chưa lau sạch, nếu là Hoan Hỉ đã sớm làm tốt."
"Chờ thêm chút nữa là tốt."
Thương Nguyệt Vô Triệt an ủi nàng.
Động tác trong tay lại nhẹ lại chậm, chỉ sợ làm đau nàng, động tác có chút vụng về.
Lớn như vậy, hắn còn không có làm qua những việc vặt này, phát hiện so với luyện võ công khó khăn hơn nhiều.
Chân tay vụng về mè nheo hồi lâu, rốt cuộc cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoc-chieu-sinh-kieu-chon-trung-vuong-phi-tre-con/446050/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.