“Đúng vậy, chính là hồi âm.”
Tần Tư Vũ vẫn chưa nhận ra có gì bất thường, vừa vò đầu vừa gõ chữ trên điện thoại, đồng thời trò chuyện với Tịch Bối:
“Bối ca, lúc cậu đi cho Đông Bắc ăn, tôi nhìn thấy cô gái đó gửi lời xin kết bạn cho anh họ, nhưng bị anh họ từ chối.”
“Anh họ căn bản là chưa từng nhìn thấy cái thư nào, vậy thì lấy đâu ra hồi âm? Chắc chắn có vấn đề! Cho nên anh họ chắc chắn là không đồng ý...”
“Từ từ,” Tịch Bối bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng, cậu trông có chút khẩn trương và luống cuống, “Thư đó, có thể là có thật...”
Khoảng thời gian trước, đúng là có người gửi thư nhờ cậu chuyển cho Tần Ý An. Một nữ sinh thích Tần Ý An, muốn nhân cơ hội cuối cùng để tỏ tình.
Nhưng Tần Ý An từng nói hắn không nhận loại thư này. Nếu có ai đặt thư trên bàn hắn, khả năng cao là hắn sẽ quên luôn, kết cục chỉ có thể là bị bỏ xó.
Vì vậy, rất nhiều người đã nhờ Tịch Bối giữ hộ, hy vọng cậu có thể giúp họ chuyển thư đến tay Tần Ý An.
Nhưng Tịch Bối…
Cậu mím môi.
Cậu chưa từng chuyển lá thư nào. Những bức thư đó chưa bao giờ đến tay Tần Ý An. Ngược lại, cậu đã thay hắn viết thư hồi âm rồi trả lại.
Tịch Bối còn chưa kịp mở lời thì xe đã dừng trước mặt họ.
Tần Ý An dứt khoát túm lấy thắt lưng cậu, trực tiếp bế lên xe, hoàn toàn không để cậu có cơ hội giải thích.
Thực ra chuyện này cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoc-dai-lao-co-chap-cung-chieu-tu-nho-den-lon/2697129/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.