Tần Ý An lộ vẻ bối rối.
Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra, bà ngoại quả nhiên giống như hắn tưởng tượng, không giống như người bà truyền thống trong phim ảnh hay nói “đưa cho cháu 500 vạn, rời khỏi cháu trai ta”. Trái lại, bà rất bình tĩnh, không hề có chút phản ứng thái quá nào, thậm chí còn tiếp nhận chuyện này một cách tự nhiên.
-----Điều này có lẽ là nhờ công lao của mẹ Tần Ý An, Lan Vi.
Tần Ý An thực sự tò mò, mẹ hắn là người như thế nào.
Trong ấn tượng thời thơ ấu của hắn, mẹ là một người phụ nữ dịu dàng, uyên bác và thông minh, nhưng ở những nơi hắn không biết, bà cũng có thể độc miệng, cãi nhau, là một tiểu thư “phản nghịch”.
Hình tượng “mẹ” không còn là một từ ngữ đơn thuần và xa xôi trên giấy, mà dần dần được hình thành từ những mảnh ghép sống động trong căn phòng nhỏ này.
“Bà ngoại, mẹ con...” Tần Ý An mở lời.
Chưa kịp hỏi xong, Lan Quân đã như đoán trước được, mỉm cười nói: “Con muốn hỏi mẹ con phản nghịch như thế nào, đúng không?”
Tần Ý An vô thức gật đầu.
Lan Quân như đang chìm vào hồi ức:
“Hồi học cấp ba, có lần mẹ con lén trốn khỏi trường, mang theo ít tiền rồi một mình đi xa. Mất bốn ngày trời không thấy mặt mũi nó đâu. Lúc đó ta cho người đi tìm, cuối cùng phát hiện ra nó đã mua vé máy bay đến nơi khác, chỉ để xem một buổi biểu diễn ca nhạc…”
“Đương nhiên, ta cũng tức giận lắm. Giận vì nó không nói với ta một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoc-dai-lao-co-chap-cung-chieu-tu-nho-den-lon/2697146/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.