Tần Ý An sáng sớm đã chào tạm biệt Tịch Bối, 6 giờ đã mở cửa phòng làm việc, gõ nửa tiếng mã code mới nghe thấy tiếng động từ cửa lớn vọng lại.
“Ong ——“ Cánh cửa mở ra rồi lại đóng lại.
Tần Ý An tưởng là nhân viên đến, vừa định hờ hững chào một câu. Nhưng người đến không nói gì, mà tiếng bước chân càng lúc càng rõ.
Một người quen thuộc trầm mặc bước đến trước mặt hắn, vươn tay chặn lấy màn hình. Tần Ý An nhìn theo bàn tay đó, ngước mắt lên.
Là Tạ Diệp.
Những sợi tóc hơi rối phủ xuống khuôn mặt anh tuấn, cằm lún phún râu, trông có vẻ khá mệt mỏi. Giờ đây, cậu ta đã thực sự mang dáng dấp một người đàn ông trưởng thành.
“Tại sao cứ phải để tôi đến tận đây lôi cậu ra hả?!” Giọng Tạ Diệp khàn khàn, yết hầu khẽ động lên xuống. “Ngày nào cũng vùi đầu trong phòng làm việc, cậu định tự hành hạ mình đến chết à?”
Ban đầu, khi chơi thử game do Tần Ý An phát triển, Tạ Diệp chỉ nghĩ thử cho biết. Không ngờ game lại hay đến vậy, thành ra cậu cũng bất ngờ. Nhưng cậu hiểu rõ, khởi nghiệp không phải là chuyện dễ dàng. Đó giống như một hố sâu không đáy, ngay cả một “phú nhị đại” như Tần Ý An cũng có thể bị nuốt chửng.
Tần Ý An không xem cậu chỉ là bạn chơi game, mà là một người anh em thật sự. Dù không nói gì, hắn vẫn âm thầm gánh vác rất nhiều sóng gió, giúp cậu san sẻ bao nhiêu nguy hiểm.
Trước lời trách móc của Tạ Diệp, Tần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoc-dai-lao-co-chap-cung-chieu-tu-nho-den-lon/2697158/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.