Hai người lặng lẽ nhìn nhau, ánh mắt như hòa làm một.
Phòng ngủ chính có một khung cửa sổ sát đất, rèm cửa khẽ kéo ra, để ánh hoàng hôn vàng óng ấm áp xuyên qua lớp kính trong suốt, phủ lên căn phòng một lớp ánh sáng rực rỡ, ấm áp vô cùng.
Một mùi hương nhè nhẹ không biết từ đâu thoảng qua, quẩn quanh giữa họ, như một lực kéo vô hình khiến cả hai ngày càng gần nhau hơn.
Tịch Bối chỉ mong một điều rất đơn giản. Cậu chỉ cần Tần Ý An. Cần tình yêu của Tần Ý An. Chứ không phải tiền bạc, công ty, tài sản hay bất cứ thứ gì khác của anh.
Tần Ý An hiểu điều đó. Nhưng hắn vẫn muốn trao đi tất cả những gì có thể đại diện cho tình yêu của mình.
Môi hai người suýt chạm nhau, bỗng nghe thấy tiếng động lớn từ cửa phòng ngủ chính.
“Rầm!”
Hai người quay đầu lại, thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Tần Tư Vũ bị đẩy tới trước, thân thể còn dựa vào cửa, vừa quay đầu nhìn vẻ mặt hả hê của Tạ Diệp và Giang Uyển Kiều, hoảng sợ nói: “Đừng đẩy nữa!”
Nhưng đã muộn, cậu ta lao vào trước nhất, chạm mắt Tần Ý An và Tịch Bối.
Người đàn ông cao lớn tuấn mỹ và chàng thanh niên tinh xảo mềm mại đang gần nhau, một người ngồi một người đứng, nâng niu gương mặt đối phương, ánh mắt dịu dàng, rõ ràng là vừa nói chuyện rất thân mật.
“Tôi... hắc hắc.”
Tần Tư Vũ cười ngượng ngùng, lúng túng nói: “Anh họ, tôi nói cửa này tự mở cậu tin không?” Cậu ta chớp chớp đôi mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoc-dai-lao-co-chap-cung-chieu-tu-nho-den-lon/2697171/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.