Lúc Tịch Bối nhận được tin nhắn của Giang Uyển Kiều, cậu đang ở trường.
Cậu đứng yên một lúc, trả lời ngắn gọn một tiếng “ừ”, rồi quay người đi về phía văn phòng giáo sư hướng dẫn, chuẩn bị nộp bản luận văn gần đây. Sau đó, cậu sẽ đến chỗ hẹn gặp Giang Uyển Kiều và mọi người.
Cậu gõ cửa, khi được cho phép, liền nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Đúng lúc đó, cậu nghe thấy giáo sư đang trò chuyện cùng đàn anh.
“…Này, thầy vừa xem được một kỹ thuật mới, dạo này em có biết gì không? Bạn thầy vừa gửi cho thầy đấy, hai năm trước có một công ty nghiên cứu phần mềm mới đến đây.”
Giáo sư hướng dẫn của Tịch Bối là một ông cụ rất thời thượng và nắm bắt thông tin nhanh nhạy, tóc vàng mắt xanh, mặc một bộ đồ cao bồi với ria mép cong vút, trông rất có khí chất xã giao.
Ông nói một tràng dài bằng tiếng nước ngoài, rất nhanh và lưu loát, may mà Tịch Bối đã sống ở nước ngoài rất lâu, cậu mới có thể hiểu được:
“Em biết VR không? Cái phần mềm này thầy thấy hiệu quả có chút tương đồng với VR, nhưng nó không hoàn toàn giống VR, vì người trong đó không phải là hành vi được thiết kế sẵn. Đây là hình chiếu sinh vật trong phạm vi nhỏ, có thể đưa ra nhắc nhở và phản hồi thực tế. Có chút giống trí tuệ nhân tạo được viết trong tiểu thuyết khoa học viễn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoc-dai-lao-co-chap-cung-chieu-tu-nho-den-lon/2697178/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.