Nghe Lương Dược nói muốn đến nhà mình, Sở Trú hơi sững sờ, anh không lập tức đáp trả.
Ngược lại là Triệu Ức Hào lại rất hào hứng: “Đương nhiên là chuyện tốt rồi, ngày mai nghỉ ngơi, hôm nay chúng tôi đang định sau giờ học sẽ đến nhà A Trú chơi, nữ thần, cậu cũng cùng đi nhá!”
Tào Bác dùng khuỷu tay thúc cậu ta một cái: "Cậu điên rồi sao? A Trú làm sao có thể để nữ sinh đến nhà mình, cậu tỉnh táo một chút đi.”
Triệu Ức Hào phản ứng lại, lúng túng lên tiếng: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Ai mà không biết Sở Trú ghét con gái.
Hạ Vân Đông há miệng, định nói lại thôi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ đành thở dài.
Bầu không khí có chút ngưng trệ.
“Có được không?” Lương Dược dường như không để ý đến, nghiêng đầu cười rạng rỡ nhìn Sở Trú, lộ ra hàm răng vô cùng trắng tinh.
Sở Trú híp mắt, lẳng lặng nhìn cô, lông mi vừa dài vừa dày bao phủ, không nói được, cũng không nói không được.
“Cậu không nói gì thì tôi xem như cậu đã đồng ý đấy!” Lương Dược tự động coi sự im lặng của anh như là một sự ngầm chấp nhận, cô cong mắt vui vẻ ăn nhanh hơn.
“...”
Đám Triệu Ức Hào đều một mực chờ Sở Trú từ chối, nhưng chờ đến khi Lương Dược sắp ăn xong mà anh vẫn bất động như núi, ngay cả nửa chữ cũng không nói, chỉ chậm rãi nhai cơm, giống như thật sự chấp nhận vậy.
Có! Âm! Mưu!
Bọn họ nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh hãi sâu thẳm trong mắt nhau, Triệu Ức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoc-ngot/1421261/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.