ại quay về Sài Gòn.
Tại một khu bảo tàng nghệ thuật thành phố đang có một buổi triển lãm tranh, Lan Chi tách khỏi Bách Lâm đi dạo một mình thì vô tình lạc bước vào khu này, vốn thích những thứ thiên về nghệ thuật đặc biệt là tranh ảnh theo trường phái trừu tượng nên Lan Chi bước vào xem, cô ấy đi dạo xung quanh rồi đột nhiên cô dừng lại nơi có một bức tranh đầy vẻ trầm tư và nỗi buồn, một con đường xa thẳm hun hút với màu sắc chì có trắng và đen, đứng nhìn vừa thú vị vừa suy tư thì có một anh chàng đứng kế bên cô, mặc vest và rất điển trai, thốt lên lời bình luận:Con đường xa thẳm như một lời muốn nói với mọi người hãy đi về trước, tự do và khát khao tự do.Lan Chi quay qua nhìn anh ta và cười:Không ngờ anh cũng có những ý nghĩ đó, anh hiểu được ý nghĩa của bức tranh này à, hay anh còn nhìn thấy gì khác trong bức tranh này.Anh cười hiền hòa nghĩ thầm:Nó là tranh của tôi, làm sao không hiểu được.Anh vẫn mỉm cười và nói:Thế còn cô? Cô nghĩ sao.
Cô là người muốn được tự do hay là người đang đi tìm tự do?Lan Chi nhìn anh ta rồi nói:Tôi à? Tôi cũng nghĩ như anh nhưng tôi còn có thể nhìn thấy bên trong bức tranh này chứa quá nhiều nỗi buồn, con đường rộng lớn nhưng lại cô đơn, muốn trốn chạy điều gì đó nhưng lại không thể.Chà, hôm nay tôi lại gặp tri âm rồi.
Cô tên gì?Anh cứ gọi tôi là Janet cũng được, lúc còn ở Anh, tôi có tìm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoi-bau-troi-xanh-tham/2683550/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.