Gặp lại nhau ở nơi này, nói không giật mình là giả, Vọng Hi cũng không nghĩ mình sẽ gặp lại Tiêu Trì theo cách này.
Đã nhiều năm như vậy rồi, cô đã vô số lần từng tưởng tượng những hoàn cảnh mà bọn họ có thể sẽ gặp lại, nhưng không ngờ lại trong một hoàn cảnh rất bình thường như thế này.
Vọng Hi vén tóc bên tai, ngẩng đầu nhìthẳng vào mắt của anh. Cô cong môi, nhẹ nhàng cười: "Đã lâu không gặp, Tiêu Trì."
Cô giả vờ tỏ ra bình tĩnh, nhưng cánh tay rũ bên người đã phản bội cô. Tay không ngừng run rẩy, Vọng Hi muốn duỗi tay còn lại ra đè nó xuống, giấu đi cảm xúc của bản thân mình.
Tiêu Trì nhìn Vọng Hi, mắt cũng không nhìn về chỗ khác mà nhìn chằm chằm cô. Mắt chậm rãi ửng hồng. Cánh môi anh hơi run rẩy, khàn giọng nói: "Vọng Hi, đã lâu không gặp."
Đúng vậy, đã rất lâu rồi không gặp.
Vọng Hi rời mắt đi trước, mở mồm nói: "Nếu không có chuyện gì nữa, tớ đi trước..."
"Vọng Hi" , Tiêu Trì cắt lời cô, "Lâu lắm không gặp rồi, cùng nhau ăn một bữa cơm đi!"
Vọng Hi nghe vậy nhanh chóng xua tay: "Không, không cần đâu."
Tiêu Trì cúi đầu nhìn cô: "Tớ muốn tâm sự với cậu, được không?"
Vọng Hi cuối cùng cũng không nhịn được, dù sao trước mắt cũng là người cô yêu thầm mười năm.
Tiêu Trì đưa Vọng Hi tới một quán nướng, quán ăn trang trí đơn giản, mặt tiền của cửa hàng có phần mộc mạc, cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng quán nướng này lại là quán mà trước kia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoi-bien-co-sao-khong/296028/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.