Ánh mắt của Phục Đình trở nên dịu dàng, nhìn mặt nàng, phát hiện cằm nàng đã nhọn đi.
Tê Trì đón tầm mắt chàng, bỗng nhón chân ôm lấy chàng.
Chàng ném roi ngựa đi, lập tức khép tay lại, ấn eo nàng vào sát người mình, cúi đầu hôn thật mạnh.
Hai người ôm chặt tới nỗi không thể chia tách, tiếng thở dốc vội vã vang lên, tay Phục Đình luồn vào trong áo nàng, còn Tê Trì níu lấy cổ áo chàng. Chàng ngậm môi nàng, một tay nâng cằm nàng lên, nhưng vừa hôn xuống cổ thì bỗng dừng lại, nhìn vào cổ nàng.
Vạt áo Tê Trì mở ra, thở hổn hển ngước đầu lên, để lộ sợi dây chuyền trên cổ.
Mặt dây chuyền là một quả cầu nho nhỏ nhiều màu, được bọc trong tấm vải lưới đặc biệt, đang yên vị ở dưới yết hầu.
Chính là viên ngọc trai chàng đã tặng nàng lúc ở Cao Lan Châu hồi trước.
Tê Trì níu cổ chàng, nhìn vào mặt chàng, hỏi nhỏ: “Sao vậy, đeo vào khó coi lắm hả?”
Phục Đình không biết nàng cho người làm từ bao giờ, đeo nó từ lúc nào, đấy chỉ là một thứ nhỏ bé vô dụng, thậm chí còn không đáng tiền. Ánh mắt chàng tập trung vào nơi ấy, hầu kết di chuyển trên cổ họng, nói: “Đẹp lắm.”
Tê Trì áp tay vào mặt chàng, vuốt ve: “Chàng gầy đi rồi.”
Miệng chàng khô khốc, trong lòng chẳng có vị gì: “Nàng cũng không khá hơn ta.”
Nàng cụp mắt rồi lại ngước lên, ôm chầm lấy chàng, dán mặt vào ngực chàng.
Một lúc sau, gấu váy bị giật nhẹ, Tê Trì cúi đầu, trông thấy một bàn tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoi-mai-ngoi-don-so/503101/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.