Thế gió nhẹ dần, nhưng màn đêm vẫn tối tăm mịt mùng, từ xa có thể thấy một hai đốm lửa ở trong thành.
Phục Đình cuống cuồng chạy tới rồi đột ngột siết cương.
Đằng trước có người phi ngựa lao như bay đến, hướng đến từ Du Khê Châu ở phía sau.
Nghe động tĩnh thì dường như chỉ có một người.
Phục Đình giơ tay cho binh mã phía sau dừng lại, rồi lại vung tay với La Tiểu Nghĩa.
La Tiểu Nghĩa nhanh chóng dẫn theo một tốp đi về phía trước.
Bóng đen đằng trước chập chờn, hai bên giáp nhau nhưng không giao thủ.
La Tiểu Nghĩa nhanh chóng dẫn người quay về: “Tam ca, là cận vệ.”
Phục Đình lại giơ tay lên.
Đội ngũ đã thủ sẵn binh khí sáng loáng lập tức hạ xuống.
Cận vệ từ phía sau La Tiểu Nghĩa đánh ngựa đến, vừa tới gần đã vội vã xuống ngựa, trong sắc trời tù mù, y ôm tay quỳ xuống đất: “Bẩm Đại đô hộ, trong thành có biến! Thuộc hạ đặc biệt đi cầu viện!”
Phục Đình nắm chặt dây cương: “Nói!”
Cận vệ bị thương, thở dốc liên tục, nhưng vẫn nhanh chóng tường trình lại ——
Trong thành đang bận dập lửa, tiêu diệt binh lính Đột Quyết trà trộn, bỗng cổng thành bị công phá, một toán quân Đột Quyết xông vào, giờ đã giằng co chém giết ở trong thành.
La Tiểu Nghĩa nghe thế thì chửi um lên: “Toàn quân Đột Quyết đã bị chặn ở biên giới, ngoài Du Khê Châu còn có doanh trại, sao lại có đám chó Đột Quyết tới được, rơi từ trên trời xuống chắc!”
Cận vệ vội thưa: “Vẫn chưa biết nguyên do, bọn thuộc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoi-mai-ngoi-don-so/503118/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.