Bóng râm trên đất dần dần dịch chuyển, ngựa ở ngoài lều Hồ tộc hí dài.
Tê Trì ngồi cạnh chiếc nồi lớn sôi ùng ục, nhìn lại phía nguồn âm thì thấy mấy người đàn ông trong tộc bước lên lưng ngựa, đem theo một con ưng mới rồi lần lượt phóng đi.
Những người khác đi vào lều vải, chốc lát lại có vài ba cô gái hay những đứa trẻ thập thò trong lều ngó về phía nàng, hết nhìn nàng rồi lại nhìn Phục Đình.
Dường như rất tò mò trước sự viếng thăm của họ.
Phục Đình nhìn mấy người đàn ông kia rời đi thì đặt chén xuống, nói cám ơn với bà lão bằng tiếng Hồ, quay qua thấy nàng vẫn cầm chén trong tay thì nói: “Uống đi, đừng rề rà nữa.”
Nói rồi chàng đứng dậy bước đi.
Tê Trì nhìn xuống chén cầm trong tay, đành bất chấp uống cạn.
Trong canh có thịt, nàng khó khăn nuốt xuống.
Nàng trả chén cho bà lão, lại nghĩ, trên người nàng từ đầu xuống chân, ngoài miếng ngọc xanh hình cá ra thì đúng là không còn gì.
Nhưng bộ viên lĩnh thay ra trước đó vẫn còn chút giá trị, dẫu rất bẩn song suy cho cùng vẫn là tơ lụa, cực kỳ quý giá, nàng tính đưa cho bà lão để báo đáp. Nhưng lại nghĩ không thể để nó lại được, nhỡ đâu bị người Đột Quyết tìm tới, phát hiện dấu vết thì lại thành làm hại người ta.
Thế là nàng chỉ biết cười trừ với bà lão, tay chỉ về phía Phục Đình rời đi: “Chàng là một người đàn ông tốt, không cố ý đả thương chim ưng của mọi người, ta cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoi-mai-ngoi-don-so/503137/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.