Tùy Ý giãy dụa lôi lý trí ra khỏi bóng đêm chẳng được bao lâu đã lại vô thức ngã vào một ảo cảnh xa lạ khác.
Rốt cuộc Ninh Lan cũng tránh được gông cùm của Tùy Ý. Cậu xoay người, ngồi đối diện với người kia, đặt một bàn tay lên vai hắn, tay kia thì men xuống dưới, bắt lấy vật thể cứng rắn kia một cách cực kỳ chuẩn xác.
Tùy Ý dùng chút lý trí còn sót lại đẩy người đang ngồi trên đùi mình: “Cậu làm gì đấy?”
Ninh Lan bật cười, đầu ngón tay đảo quanh vật thể nóng bỏng được bao bọc bởi lớp vải dệt: “Câu này phải để tôi hỏi mới đúng, nhóm trưởng, cậu cứng cái gì?”
Hơi thở ấm nóng mang theo men rượu tản ra không khí. Trong bóng tối, sự nhạy cảm đối với âm thanh và mùi hương được khuếch đại vô số lần, Tùy Ý thậm chí có thể nghe thấy từng tiếng người nọ nhẹ nhàng bật ra, cả tiếng tim đập dồn dập đến mãnh liệt của mình.
Hắn tự động viên bản thân, nhất định là rượu đã khiến hắn trở nên mụ mị.
Nhưng hắn không thể làm ngơ trước sự bỡn cợt của Ninh Lan. Hắn đặt bàn tay lên thắt lưng mềm mại của cậu, không kéo cũng chẳng đẩy người ta ra.
Tay Ninh Lan nắm rất chắc, động tác càng lúc càng nhanh. Tùy Ý đè nén âm thanh chực trào ra khỏi cuống họng, Ninh Lan lại thở rất mạnh, vặn vẹo cơ thể theo động tác, âm cuối nhẹ mà lại kéo thật dài.
Tùy Ý thầm nghĩ, chắc chắn người kia đã quen làm loại chuyện này, không thì sao lại dâm đãng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duoi-theo-con-song/1831445/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.