Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương càng dùng sức ôm chặt người nhỏ bé trong lòng,dường như chỉ hận không thể nuốt cả người nhỏ bé này vào trong thân thể của hắn...
Bị Huyền Lăng Thương dùng sức ôm, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy xương khớp chính mình đều bị vỡ nát.
Thân thể, xương cốt đau đớn, khiến Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cau mày hô nhỏ một tiếng.
"Hoàng thượng, đau. . ."
Nữ nhân mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng, dè dặt khiến người ta phải thương xót.
Nghe vậy, Huyền Lăng Thương trong lòng giật mình, lúc này mới buông lỏng tay ra, liền sợ hãi làm đau đớn giai nhân trong lòng .
"Thật xin lỗi, trẫm làm đau ngươi sao! ?"
Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng nói cũng không che dấu ảo não và tự trách.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là khe khẽ lắc đầu, cong môi cười một tiếng.
"Không, cám ơn Hoàng thượng đã cứu nô tài."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương cảm kích không thôi.
Chỉ cảm thấy, Huyền Lăng Thương giống như là thần hộ mệnh của nàng.
Mỗi lần nàng gặp phải nguy hiểm, là hắn sẽ xuất hiện kịp thời cứu nàng ra khỏi nước sôi lửa bỏng.
Thật giống như mới vừa rồi, tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, người nàng nghĩ đến trước tiên, chính là nam nhân trước mắt này.
Không nghĩ tới, nàng vừa mới thét lên một tiếng kinh hãi, hắn thật sự xuất hiện . . .
Thời điểm đó trong lòng Đồng Nhạc Nhạc rất cảm động, Huyền Lăng Thương tại nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, trái tim vốn đang thít lại thật chặt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-chon-thanh-hau-ta-mi-lanh-de-on-nhu-yeu/2611949/chuong-209-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.