Từ lần đó sau khi ở trên lớp bởi vì bị thầy giáo nói một câu học lại liền khóc lớn, Thường Cảnh đã là nhân vật nổi tiếng trong trường.
Thế nhưng, chuyện này đối với Thường Cảnh không có một chút ảnh hưởng nào.
Đối với y mà nói, hiện tại mỗi ngày cứ hết giờ học, liền trở về ký túc xá…… Đúng rồi, còn ở trong thư viện điên cuồng đọc sách.
Thường Cảnh hiện tại mỗi ngày giống như người mất hồn, sắc mặt tái nhợt, viền mắt thâm đen càng ngày càng nghiêm trọng, vốn là một thanh niên khi cười lên sẽ rất rực rỡ, hiện tại chỉ còn là bộ mặt không cảm xúc, ánh mắt đã không còn ánh sáng…… Bộ dáng đáng sợ của y khiến Khương Khiêm ở cùng ký túc xá mỗi ngày chuyện cần làm là tập trung tinh thần nhìn y, chỉ lo nếu mình không để ý, cả người sẽ bốc hơi không còn tung tích ——
Bằng không nếu xảy ra chuyện gì, thì cậu phải làm sao bây giờ!
Thời gian một tháng trôi qua vội vàng, Thường Cảnh mỗi ngày cứ như con nghiện vật vờ mệt mỏi, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều tỏa ra hơi thở ưu thương.
Mới ban đầu Khương Khiêm cũng cho rằng y bởi vì bị thầy giáo già nói câu bắt học lại, thế nhưng thời gian đã trôi qua lâu rồi, cậu cuối cùng cũng coi như hiểu rõ ——
Người anh em tốt của mình, rơi vào trạng thái thất tình.
Nếu biết nguyên nhân, vậy thì dễ làm rồi.
Vì thế ngày hôm nay, Khương Khiêm cầm bóp tiền kéo Thường Cảnh đang ngồi trước máy vi tính điên cuồng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-cong-ky/1199674/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.