Tòa nhà chính đồ sộ của La gia đã bị thiêu rụi trong vụ cháy, hai dãy bàn xếp dài từ cổng lớn vào đến trước thềm linh đường, ngồi ghế chủ tọa là những người đứng đầu các đại gia tộc, trong đó đương nhiên có cả Tiêu Trọng Giản.
Tiêu Trọng Giản là con cả của Tiêu gia, nhưng hắn lại không phải con vợ lớn. Hắn có thể ngồi vào ghế gia chủ, nguyên do một phần rất lớn nhờ có người tận tâm tận sức giúp đỡ hắn.
… “Đế vương sư” Dương Cửu.
Người này có thể coi như kỳ tài ngất trời, trong vòng ba năm hắn bày mưu tính kế, lần lượt nhổ bỏ từng kẻ kế thừa xếp trước Tiêu Trọng Giản, hoặc giết hoặc phế, tất cả đều phải biến mất khỏi Hồng Kông. Nếu không nhờ hắn, gia tài hàng tỉ của Tiêu gia không thể nào rơi vào tay Tiêu Trọng Giản.
Dương Cửu bị truy sát rồi mất tích đến nay đã hơn một năm, Tiêu Trọng Giản cũng vì hắn mà để tang một năm. Người đàn ông này ngày ngày mặc đồ đen, khó mà bắt gặp được một nụ cười trên môi hắn. Thậm chí trong hôn lễ của hắn và tiểu thư Chu gia, hắn cũng chỉ trầm mặc trang nghiêm như đang đứng giữa lễ tang.
Tiêu Trọng Giản thắp ba nén hương trên linh cữu rồi đứng dậy hạ giọng hỏi: “Tìm được cậu hai La gia chưa?”
Thủ hạ cúi xuống đáp: “Hôm đó cậu hai La và Dương Cửu cùng nhảy khỏi đập, bị nước cuốn đi, hai ngày nay chúng tôi đã sai người ra sức tìm kiếm nhưng cả người lẫn xác đều không thấy, có lẽ đã…”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-cuu/357576/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.