Klaus lịch sự hỏi Cảnh Ngọc, "Xin hỏi, trong đầu nhỏ xinh đáng yêu của cô toàn chứa tiền thôi sao?"
Cảnh Ngọc đáp, "Chứ còn gì nữa?"
Klaus khẽ thở dài.
Cảnh Ngọc, "Thưa ngài?"
"Cho tôi bình tĩnh một chút," Klaus nói, "Tôi đang nghĩ xem cần bao nhiêu tiền để lấp đầy túi của một bé rồng tham lam."
Cảnh Ngọc ân cần nhắc nhở, "Hay ngài thử đưa 200 euro trước xem sao?"
Klaus lạnh lùng từ chối.
Vì tình hữu nghị giữa hai quốc gia, anh giữ thái độ hòa nhã cùng Cảnh Ngọc ăn tối, sau đó xách bé rồng tham tiền và háo sắc trở về khách sạn.
Klaus đã dạy dỗ Cảnh Ngọc một cách dịu dàng.
Trước khi gặp Klaus, Cảnh Ngọc thường mua kem dưỡng da loại bình dân ở siêu thị. Tiền lương ít ỏi từ việc làm thêm không đủ để cô sắm sửa những loại kem dưỡng và tinh chất đắt đỏ. Còn bây giờ, Klaus mở lọ tinh chất dưỡng da mà Cảnh Ngọc không nỡ dùng, bóp ra lòng bàn tay rồi xoa đều.
Cảnh Ngọc nghĩ, nếu bạn thân của cô biết giờ đây cô đang dùng La Prairie trứng cá tầm làm kem dưỡng toàn thân, chắc chắn sẽ nổi giận, mắng cô bằng ba thứ tiếng Trung, Nhật và Anh, làm cô không kịp thở.
Nhưng cô không hề phản đối kiểu chăm sóc xa xỉ này.
Cô nằm úp trên ghế sofa, cam đoan với ngài Klaus lịch lãm rằng từ nay sẽ không bao giờ qua loa trong chuyện "ăn uống" nữa.
Chuyện này coi như khép lại.
Ở Bắc Kinh, Cảnh Ngọc không phải một hướng dẫn viên du lịch giỏi.
Số lần cô đến Bắc Kinh cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-da-le/1772136/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.