Cảnh Ngọc cố gắng vắt óc, tìm cách nói vài lời dễ nghe để tạm thời dỗ dành Klaus, nhưng ngài Klaus rõ ràng chẳng mấy hứng thú với trò chơi này, tay rời khỏi bàn phím.
Cảnh Ngọc nín thở.
"Trên đường gặp chút trục trặc, bố tôi tối nay mới về," Klaus nói ngắn gọn, "Không cần phải gò bó thế đâu, em yêu, muốn làm gì thì cứ làm."
Cảnh Ngọc vâng vâng dạ dạ đáp lại.
"Nếu cảm thấy không an tâm thì cứ chơi một lúc trong phòng tôi," Klaus nhìn qua căn phòng, "Dịp nghỉ lễ Giáng sinh, cho phép em được thoải mái nghỉ ngơi."
Trông anh có vẻ như đã không còn giận nữa, khiến Cảnh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, từ tận đáy lòng cảm thán sự rộng lượng của anh, "Ngài thật có tấm lòng bao dung hơn cả đại dương!"
Klaus đáp lại một cách lịch thiệp, "Còn em thì có tấm lòng xinh đẹp như một quả đào ngọt ngào vậy."
Cảnh Ngọc: "... Thưa ngài, lòng bao dung và vòng ngực không giống nhau đâu."
Ban đầu, Cảnh Ngọc nghĩ ông Essen không kịp đến là vì tàu hỏa bị trễ chuyến – dù gì thì tàu hỏa ở Đức vốn nổi tiếng là dễ trễ chuyến mà.
Như câu chuyện cười mà Cảnh Ngọc từng nghe từ lâu: địa ngục là ăn đồ ăn người Anh nấu, đi tàu hỏa Ấn Độ, xem chương trình truyền hình của người Đức.
Nhưng thứ còn khủng khiếp hơn cả địa ngục là ăn đồ ăn người Đức nấu, đi tàu hỏa Đức, và xem chương trình của người Đức.
Trước khi đến Đức, Cảnh Ngọc cũng như bao người khác, tin chắc vào câu chuyện lan truyền rằng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duong-da-le/1772167/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.